
nhau là đạo
lý của tự nhiên, căn bản của vạn vật, cũng không cho phép người nào
chiếm chỗ. Nếu hai vị muội muội của ta đắc tội với cô nương, không bằng
tìm một chỗ yên lặng, ta sẽ hát một khúc nhạc cho hai vị nghe, thay muội muội nhận lỗi với hai vị?”
Ta thấy hắn cũng không có ý chán ghét khinh thường, cảm thấy bình tĩnh lại. Đám tiên nga trên núi Đan Huyệt
khi đến tuổi trưởng thành cũng sẽ có tiên thị tặng lễ vật vừa ý, nếu
lưỡng tình tương duyệt, thì có thể tường trình lại với dì, tự do kết
hôn.
Bích Dao từ sau lưng ta lú đầu ra, ánh mắt phát sáng, liên
tục nháy mắt. Lại lôi kéo tay áo của ta nói: “Tỷ tỷ có biết không, tiếng ca của Giao Nhân là âm thanh êm tai nhất ở Đông Hải. Huống chi……”
Nàng lại đỏ mặt nói: “Dưới đáy biển Đông Hải này, không biết có bao nhiêu nữ tử đều muốn nghe được tiếng ca của Ly Quang điện hạ đó.”
Trong
Điểu Tộc, ngoại trừ Phượng Hoàng, chim Loan cũng được xem như là loài
giỏi ca giỏi múa. Trong nhất thời ta cảm thấy rất hứng thú, để mặc cho
Bích Dao lôi kéo ta cùng với Ly Quang đi vào rừng cây san hô.
Tiếng ca của Ly Quang giống như ánh trăng chiếu rọi ở trên mặt biển, rau hạnh xanh mướt nhẹ nhàng tự do dao động theo cơn gió dưới đáy biển, liễu
biển thướt tha xinh đẹp, vạn vật ngủ say, giống như người mẹ trong giấc
mộng của ta, ôm ta vào lòng hát khúc ru dân gian, vô cùng yên bình……
Đêm nay long vương mở tiệc, tiếp tục khoản đãi người đứng đầu Giao Tộc. Lúc ta ở bữa tiệc chưa từng nhìn thấy Nhạc Kha và vị công chúa Giao Nhân
tóc vàng kia, trong lòng ủ dột, không cẩn thận uống hơn hai ly rượu, chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật mạnh, trong đầu có chút choáng váng.
Từ sau khi nghe được tiếng ca của Ly Quang ở trong rừng san hô, Bích Dao
liền đỏ mặt cười ngây ngô cả một buổi chiều. Trong tiệc tối gặp lại Ly
Quang, ánh mắt kia liền chưa từng rời khỏi người hắn. Ta thấy bộ dáng
của nàng như vậy, rõ ràng là bản thân mình hai ngày trước, cũng không
không biết ngượng mà nói với nàng rời khỏi bàn tiệc. Trong sảnh này toàn là vương tộc dưới đáy nước, ta cùng lắm cũng chỉ là một kẻ ngẫu nhiên
sống nhờ, rời khỏi hay không rời khỏi bàn tiệc cũng chẳng hề có can hệ
gì, nhất thời cũng không có ai chú ý, vụng trộm rời khỏi bữa tiệc, đi
dạo chơi.
Cũng chính lúc này, ở sau rừng san hô ta gặp được hai
người mất tích trong buổi tiệc, đều là quần áo màu trắng bạc, hai đầu
tóc đen và tóc vàng kề sát vào nhau…… Thái dương của ta bỗng nhiên giật
giật dữ dội cuối cùng cũng rất khó khăn ngừng lại hành động tra tấn
người đó, chỉ là đầu nhất thời có chút đau, vạn vật yên lặng, ta nhìn
thấy rất rõ ràng hoa văn ẩn trên cẩm sam màu trắng của Nhạc Kha, một tay áo đang duỗi ra, ôm công chúa Giao Nhân mảnh mai kia.
Ta lui từng bước về phía sau, thở dài một hơi, tâm thần rối loạn.
Đa số loài chim đều có tính trung thành, một lòng. Thỉnh thoảng có người
không tuân thủ phu đạo, đó là tin tức rất lớn trên núi Đan Huyệt. À, làm cho ta suy nghĩ, mấy đồng tộc đó làm sao giải quyết loại chuyện như
vậy?
Do nhớ rõ phía sau núi có một con chim Diệc thích một con
chim Cút dưới núi, bỏ vợ bỏ con, tái hôn, sống cùng với con chim Cút
nhỏ.
Trong cơn tức giận, thê tử của con chim Diệc dẫn theo người
trong tộc chạy đến chân núi, đập nát nhà của con chim Cút nhỏ, cũng đánh cho con chim Cút nhỏ đó hiện nguyên hình, một thân lông chim bị nhổ
trụi.
Con chim Diệc này bất mãn với việc làm của thê tử, cáo
trạng lên dì, nói thê tử của hắn dựa vào pháp lực cao hơn mình ba trăm
năm, vô cùng ương ngạnh, ở nhà nói một không hai, con chim Cút nhỏ dịu
dàng chăm sóc, lại rơi vào cái kết cục này.
Lúc ấy con chim Diệc
kia và thê tử quỳ dưới công đường, con Diệc mái kia cười lạnh một tiếng, vén sợi tóc rũ xuống mặt, chỉ vào con chim Diệc nói: “Nếu ngươi cố ý
muốn ở cùng một chỗ với con chim Cút tinh kia, ta cũng không cản trở
ngươi.”
Con chim Diệc kia thấy nàng ta chịu nhả ra, liếc nhìn lên triều đường một cái, thấy sắc mắt dì ta trầm như nước, không nói một
câu, thì hất mặt nói: “Nương tử chịu hòa ly[1'> với ta?”
[1'>Hòa ly : ly dị mà nữ chủ động ly dị chồng thì gọi là hòa ly
Con chim Diệc mái cười lạnh lùng, nói với dì ta đang ngồi trên triều đường: “Thủ lĩnh, kẻ này phụ lòng quên nghĩa, bỏ gia nữ, việc này vốn là việc
nhà, vốn không nên làm phiền lòng thủ lĩnh, nhưng tên này đã quyết tâm,
hôm nay làm phiền thủ lĩnh chứng kiến, thuộc hạ lấy hai ngàn năm pháp
lực của hắn, tha cho hắn một con đường sống, đi cùng con chim Cút trụi
lông kia.”
Xưa nay ta luôn kính nể dì quyết đoán rõ ràng, chỉ cảm thấy con chim Cút nhỏ này tuy có chút không biết tự lượng sức mình, dám tranh chồng với nữ quản sự của Phượng Tê Cung, nhưng đối với đám Điểu
Tộc có thể tu thành tiên mà nói, linh lực đương nhiên trân quý giống như mạng sống, sao có thể tùy ý bị cướp đoạt. Tất nhiên là dì không chịu.
Nhưng ngoài dự liệu, dì vẫn ngồi ngay ngắn trên công đường như cũ, để mặc cho con chim Diệc mái kia lấy đi hai ngàn năm pháp lực của phu quân, chỉ
chừa lại ba trăm năm, một cước đá hắn ra khỏi công đường của Phượng Tê