
úc này nếu lại hành lễ, vạn nhất bị Đồng Sa điện hạ cười nhạo, quả thực không hay cho lắm. Cho nên giả vờ không thấy, làm như chỉ quan tâm tình hình chiến đấu, hơi nghiêng đầu quan sát bên dưới.
Nhóm thiên
tướng kia ngẫm thấy có lẽ cũng đã lâu không thao luyện, chẳng mấy chốc
đã bị Áp Dữ đánh cho hoa rơi nước chảy, tơi bời, vô cùng thê thảm. Phía
sau tryền đến âm thanh kinh ngạc, Đồng Sa giận dữ nói: “Con vật này xem
ra muốn bị hồn phi phách tán. Ca ca, mạn phép đệ đệ đi trước!” Một bóng
dáng vút qua, chính là Đồng Sa điện hạ.
Ta vội vàng quay đầu nhìn Lăng Xương điện hạ, thần sắc trên mặt hắn cũng có vài phần không tốt,
nói: “Đường đệ tạm thời đợi một chút, Tam đệ lỗ mãng, vi huynh đi giúp
hắn một tay. ”Thân hình tao nhã lướt qua, tựa như tiên hạc, mấy chốc đã
đi rất xa. Chỉ còn ta và Nhạc Kha cùng nhau đứng đợi.
Thấy bộ dạng hắn chật vật như vậy, trên người bị thương vài chỗ, trong mắt vẫn là thần sắc sáng láng, chăm chú nhìn ta cười.
Ta bị hắn nhìn đến độ chột dạ, vội vàng quay đầu sang hướng khác.
Cũng không rõ vì sao, trải qua việc hắn xả thân cứu giúp, ta ngược lại không thể đối đãi với hắn tự nhiên như trước.
Trước đến giờ muốn mắng liền mắng, muốn đánh liền đánh, hiện giờ lại thiếu
hắn một mối ân tình to lớn, nhất thời không nghĩ ra cách báo đáp, thực
khiến người ta buồn bực mà. Lại thêm hắn trong lúc sinh tử không li
không rời, đây cũng là việc xưa này chưa từng có, tình cảm ấm áp trong
lòng ta càng tăng gấp bội, cực kỳ cảm kích, chung quy muốn tìm chút lời
lẽ dễ nghe, đồng thời thể hiện cho hắn biết oán hận trách móc với hắn
không hề tăng, ân oán trước giờ tất thảy đều không còn, đại ân hôm nay
một lòng ngày sau báo đáp. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng lại thấy
lộn xộn, điểm này giống với trước đây khi Bích Dao nghe thấy Ly Quang
muốn đến bái phỏng Long Vương Phủ Đông Hải, nàng rốt cuộc đã lục tung tủ y phục vỏ sò của mình, nhưng lại không tìm được kiện quần áo xinh đẹp
vừa ý để tới gặp hắn.
Ta mọi khi vẫn nghĩ hoài mà không nghĩ ra,
bất quá chỉ là một lần gặp gỡ không quan trọng, sao lại chộn rộn không
yên như thế? Bây giờ cuối cùng đã hiểu được, chẳng qua là do để ý người
nọ mà thôi.
Ta mặc dù không giống với Bích Dao yêu thích Ly
Quang, nhưng phần tâm ý coi trọng Nhạc Kha này, chung quy vẫn có chút
tương đồng, chỉ là khả năng dùng từ không diễn tả được tâm ý, đối với
tài ăn nói của bản thân, ta thật tình hết sức bất mãn.
Núi Đan Huyệt có lưu truyền một câu chuyện được người người ca tụng, đó là
vị thái tử Thiên đình này, từ nhỏ đã da dẻ như tuyết, dung nhan khuynh
thành, được chúng tiên hữu xưng là nam sinh nữ tướng, hắn lập chí muốn
kết hôn với một vị thiên phi mỹ mạo hơn mình. Thế nhưng khắp bát hoang
tứ hải mấy vạn năm,lại không tìm ra được vị nào có dung mạo vượt trội
hơn bản thân.
Thái tử điện hạ sống đến bốn vạn sáu ngàn lẻ một
năm tuổi, Điểu tộc Phượng Hoàng Đan Chu công chúa sinh ra, bách điểu
hướng hạ, trong chốc lát núi Đan Huyệt cảnh đẹp không bút nào tả xiết,
chúng thượng tiên chen nhau đến Nam Thiên Môn xem náo nhiệt, Thái tử
điện hạ thốt ra lời kinh người: “Nghe nói Điểu Tộc Phượng Hoàng nhờ sinh được mỹ nhân mà thành danh, thái tử phi của bổn vương liền chọn vị công chúa Phượng hoàng này đi?!”
Mấy vạn năm qua, Thiên Đế vì vị trí
Thiên hậu nương nương tương lai vẫn cứ để trống, Tiểu thiên tôn cũng
chẳng có chút tin tức, cơ hồ buồn bã đến sinh bệnh, nghe thế suýt chút
nữa chắp tay rơi lệ.
Phượng Hoàng công chúa Đan Chu còn chưa đầy
tháng, sính lễ của Thiên gia đã đưa tới cửa, một mối nhân duyên mỹ mãn
cứ thế được định đoạt.
Trước đây ta nghe nhóm tiểu tiên nga cứ ở
sau lưng khua môi múa mép, suốt vạn năm nghe thấy cũng không dưới ngàn
lần, hôm nay cùng Nhạc Kha đứng trên đám mây si ngốc hết nửa khắc, tìm
không ra được một lời hợp ý, chỉ còn biết cúi đầu nhìn bên dưới, quan
sát kỹ càng tỉ mỉ Thái tử điện hạ được chúng tiểu tiên nga ở núi Đan
Huyệt thầm thương trộm nhớ suốt mấy ngàn năm,.
Chỉ thấy hắn nắm
chắc Thanh Tuyền bảo kiếm, sáu vạn năm tiên pháp đại thành, ban đầu mới
vài chiêu đã đánh đến Áp Dữ chân tay luống cuống. Nhưng mà con ác thú
kia đã có đến mười vạn năm tu vi, ta nghe nói vị biểu tỷ phu này bất quá cũng chỉ vừa tròn sáu vạn năm, thời gian qua lâu một chút, mặc dù có
Đồng Sa điện hạ ở bên cạnh giúp đỡ, thế nhưng chống đỡ cũng đã có chút
vụng về.
Ta đang đứng trên đám mây thay Thái tử điện hạ lo lắng
một phen, chợt nghe thấy phía sau vang lên một thanh âm cực kỳ bất mãn
“Thanh Nhi thế nhưng cũng ngắm nhìn dáng vẻ thập phần tuấn tú của Thái
tử điện hạ?”
Ta quên mất trên chân có thương tích, giậm chân thở
dài: “Nhà tranh nho nhỏ của ta bất quá chỉ mới xây có hai trăm năm, cũng chưa từng hảo hảo ở qua. Bọn họ cứ đánh tiếp như thế, sẽ làm hỏng nhà
tranh của ta mất!”
Đang nói chưa xong trên chân đã cảm thấy một
cơn đau đớn chạy dọc khắp thân, vội vội vàng vàng thu hồi ánh mắt nhìn
xuống, vải trắng bọc bên ngoài đã bị nhiễm đỏ.
Nhạc Kha ngồi xổm
xuống, lần nữa giúp ta băng bó. Biến cố này vừa x