
mặt mơ hồ, vừa vặn mùi hương lại rất quen thuộc.
Đó là hương hoa thạch quỳnh.
Tối ngày thứ hai, ta thu thập một chút, vuốt đầu Bạch Hổ, nhỏ giọng dặn dò
nó vài câu, bảo nó không được ra ngoài, phải ở trông chừng nhà cửa,
không bao lâu Hổ Yêu đã đến đón, ta chỉ phải đi theo hắn.
Sáng
nay lúc thức dậy, thấy Bạch Hổ cư nhiên không lo không nghĩ ngủ ở bên
cạnh ta, ta lại nằm trên chiếc giường trong phòng mình. Cùng một con hổ
đồng giường cộng chẩm, việc này tóm lại có chút kỳ quái. Chỉ là ta bây
giờ lúc nào cũng có thể gặp phải tai họa bất ngờ, có thể cũng một con
vật không li không rời, nội tâm cư nhiên cũng có chút mừng thầm.
Trong thời gian một ngày một đêm, chướng khí đen kịt phía trên núi Nữ Sàng
kia tựa hồ đã áp sát phía trước núi, qua hai ba ngày, luồng khí yêu ma
này đương nhiên có thể nhanh chóng bao trùm lên căn nhà tranh nho nhỏ
của ta.
Vừa đi vừa len lén nhìn ngó quanh quất xung quanh bốn
phía, trong chớp mắt đã tới phía trước kết giới mà ta bị đánh đến trọng
thương ngày trước. Bên trong kết giới bây giờ mặc dù mây đen tràn ngập,
không thấy ánh mặt trời, nhưng cũng không thấy bóng dáng của yêu tinh
nào.
Hổ Yêu mang ta nhanh chóng tiến lên, vừa bước vào kết giới,
một mùi tanh hôi dữ dội lập tức xộc vào mũi. Lòng ta bồn chồn, nhắm mắt
theo đuôi, chỉ lần bước chân Hổ Yêu mà đi. Ngẫu nhiên hắn quay đầu bày
ra khuôn mặt tươi cười, ta chỉ thấy nụ cười kia có thâm ý gì khác, có
chút ý tứ hàm xúc nói không nên lời.
Ánh sáng trong kết giới cũng không rõ ràng, ước chừng qua một canh giờ, ta cũng không biết là đang
lên hay là đang xuống núi, chỉ thấy cả người đều choáng váng, mới nhìn
thấy hình ảnh động động phía trước, hình như có ngọn đèn.
Hổ Yêu vui vẻ nói: “Phía trước chính là nơi ở của Áp Vương.”
Ta nghĩ muốn tìm cách tra ra nguyên thân của Áp Vương này từ miệng Hổ yêu, lại sợ ở khoảng cách gần bị hắn nghe được, rước lấy đại họa, chỉ phải
gật gật đầu, theo hắn đi về phía trước. Trong lòng bàn tay, mồ hôi lạnh
đã chảy ròng ròng, không biết làm thế nào, đành phải nắm chặt tay thành
đấm.
Hổ Yêu đứng ở trước phòng, nhẹ giọng thông báo: “Đại vương, thuộc hạ dẫn theo Địa tiên núi Nữ Sàng tới thăm ngài!”
Ta tuy biết Hổ Yêu chính là có hảo ý, khiêm tốn một chút, tự nhiên mới có
thể trước mặt Áp Vương thay ta tìm vài phần cơ hội sống sót. Nhưng hạ
mình giả bộ nhỏ bé như vậy, lại khiến trong lòng ta có vài phần không
thoải mái. Nhưng hiện tại trong viện bất quá chỉ là một con hổ bình
thường, còn Áp Vương đã tiến sâu vào ma đạo, phàm là kẻ đi săn thì sẽ
săn những kẻ có nội đan tinh nguyên, một con hổ phàm trần nho nhỏ, hắn
chẳng cần bận tâm đến.
Ta nghĩ như vậy, ngược lại cảm thấy yên
bình. Từ đầu tới cuối, ta chẳng qua là con chim loan cô độc trong giới,
lông bông khắp bát hoang tứ hải, cùng hồn phi phách tán không khác nhau
là mấy, không thể khiến người bên cạnh nhỏ vài giọt lệ xót thương, cho
dù giờ phút này có bị người lấy đi tính mạng, thật sự cũng chẳng phải
chuyện hệ trọng gì.
Thật lâu sau, trong phòng truyền đến một thanh âm trầm thấp khàn khàn : " Nếu đã đến, thì liền vào đi. "
Hổ Yêu đưa tay mời, tay ta chạm vào ván cửa, đụng đến mộc kết bên trên gỗ
thô, nghĩ tới Áp Vương này cũng giống ta, vụng về chặt cây xây phòng,
không khỏi bật cười- tính mạng trong thời khắc mong manh này, ta lại
thảnh thơi nhớ tới khoảng thời gian đó.
Cửa phòng không chút
tiếng động chậm rãi tự động mở ra, ta nhấc bước tiến vào, lúc đó một cỗ mùi xộc vào mũi, trong đầu lại nảy sinh ra một ý niệm cổ quái: Cửu Ly
sạch sẽ như vậy, nếu bảo nó đến, cái mùi này cũng khiến nó thối quá mà
chết.
“Vì sao bật cười?”
" Nghĩ đến Áp Vương tắm rửa không kỹ, quý phủ thiếu tiểu yêu quét tước dọn dẹp… "
Trong phòng trống trải lập tức vang lên tiếng cười chói tai : " Tiên tử đúng
là người chân thật nói lời thẳng thắn. Phủ đệ lão phu đúng thực thiếu
vài tiểu yêu vẩy nước quét nhà, không bằng tiên tử hạ mình, ở lại tệ phủ đảm đương chức vụ nhỏ ? "
Ta mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Đánh
bạo quan sát xung quanh, trong phòng tuy có một ngọn đèn thắp sáng,
nhưng không rõ vì sao ngọn đèn này lại mờ mờ ảo ảo, so với ánh sáng khi
đứng nhìn ngoài cửa cũng chẳng khác nhau là mấy. Bốn phía tối đen như
mực, trong phòng không trông thấy bóng dáng bất kỳ ai, một mảng tối đen
không có điểm cuối, thậm chí có chút giống với lúc ta ở trong Côn Lôn
kính, vô biên vô tận.
" Con chim loan ngươi rất lớn mật ! Cũng dám cự tuyệt lão phu, dựa vào thụy thú ngươi giấu phía sau ? "
Ta quay đầu nhìn, phía sau trống rỗng, ngay cả hình dạng cánh cửa lúc đến
cũng không thấy, nào có bóng dáng thụy thú ? Nhẹ nhàng cười, nói " Áp
Vương chẳng lẽ tuổi già hoa mắt ? Phía sau tiểu tiên ngay cả nửa bóng
hình cũng không thấy, thế nào lại có thụy thú ?"
Bên tai vang lên
tiếng cười khàn khàn như sấm rền của Áp vương : " Con chim loan nho nhỏ
cũng có chút thú vị, cư nhiên có thần thú hộ thể. " Nếu không phải thị
lực ta cực tốt, có thể nhìn rõ trong vòng mười bước chung quanh không
một bóng người, nhất định cho rằng Áp