Polly po-cket
Long Phượng Tình Trường

Long Phượng Tình Trường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325884

Bình chọn: 9.5.00/10/588 lượt.

nhanh nhẹn từ trên nhảy xuống, ta vốn muốn

vòng đường tránh xe ngựa thì màn xe lại được vén lên, một đôi chân dài

chậm rãi bước xuống, áo xanh nhẹ vén, đôi bàn tay to thon dài vươn ra,

một khuôn mặt tươi cười quen thuộc lại có chút nhợt nhạt vì bệnh xuất

hiện trước mặt ta.

Phu xe kia tiến lên thật cẩn thận giúp đỡ

người xuống xe, cổ họng của ta như nghẹn thắt lại, nói không nên lời,

hai mắt cay cay, ngơ ngác đứng ở chỗ cũ.

Người bị bệnh kia dáng

vẻ cường tráng to lớn, mặc dù nét mặt còn mang vẻ bệnh tật, nhưng hai

mắt sáng ngời, giống như trận bệnh nặng này cũng không thể phá hủy tinh

thần mạnh mẽ cứng cỏi của người. Người được thuộc hạ dìu đứng thẳng

trước mặt ta, dịu dàng từ ái nói: “Thanh nhi, phụ thân dẫn con về nhà!

Bằng không, tiểu nha đầu con đến tận cửa nhà cũng không chịu bước vào.”

Ta mở to mắt nhìn, hơi nước tràn ngập trong đáy mắt, tay phải bị nắm trong một bàn tay lớn khô ráo, ấm áp thoải mái khiến cho ta không muốn buông

tay. Ta nhếch miệng, vốn dĩ muốn cười, nhưng nước mắt lại trào ra, nức

nở nói: “Nghe nói người bị bệnh, bệnh thật sự nghiêm trọng lắm sao?”

Thần thái sáng rực hãm sâu trong đáy mắt người toả sáng một lần nữa, dùng

tay trái xoa xoa đầu ta, hỏi: “Tiểu Loan Điểu của ta đặc biệt về nhà

thăm phụ thân sao?”

Ta gật gật đầu, khóe miệng lan tỏa ý cười,

giống như đã quên hết những cực khổ chua xót trước kia, người đàn ông

ngang tàng trước mắt này mặc dù bệnh sắc mặt cháy khô vàng vọt, nhưng

sống lưng thẳng ấy vẫn ẩn chứa sức lực kinh người, có người che gió che

mưa cho ta, ta cũng không cần lo lắng sợ hãi, suy nghĩ mọi cách. Ta tiến lên hai bước nhào vào trong lòng người, tựa đầu vào lồng ngực ấy, thấp

giọng gọi: “Phụ thân…… Phụ thân……”

Chỉ nỉ non nhẹ nhàng như thế, tựa như đã luyện tập trăm ngàn lần.

Bàn tay khô gầy của người không ngừng vuốt ve tóc ta, nức nở nói: “Ngoan…… ngoan…… con ngoan của ta……”

Sau gáy ta bỗng nhiên có những giọt nước nóng bỏng nhỏ xuống, giọt nước kia nóng đến kinh người, tựa như in dấu vào tận trái tim ta. Tựa như những ngày

thơ ấu, ta cực kỳ hâm mộ đám tiểu tiên đồng núi Đan Huyệt lúc bé ra cửa

đều có phụ mẫu đi cùng. Những cha mẹ ấy có lúc đặt con trên vai mà nô

đùa, có lúc lại dắt trong tay. Dần dần lớn lên, đây chung quy là điều

tiếc hận lớn nhất trong cuộc đời ta.

Thế nên, hôm nay được ở

trong lồng ngực ấm áp của phụ thân, mùi thuốc ngai ngái gay mũi làm ta

nhớ tới tình cảnh lúc nhỏ, chỉ cảm thấy trong lòng như rót mật, khiến ta cảm thấy ngọt ngào đến độ không muốn nếm thử tư vị chua xót trước đây

một lần nào nữa, dù chỉ là chút ít.

Một lúc lâu sau, Tu La phụ

thân mới cười nói: “Tiểu Loan nhi, hôm nay phụ thân rất vui…Hơn vạn năm

rồi, tiểu công chúa của ta cuối cùng cũng về nhà rồi.”

Ta ngẩng

đầu nhìn người, trong mắt chan chứa lệ nhưng lại cười rạng rỡ, khe khẽ

lắc lắc cánh tay người: “Năm đó, lúc phụ thân ở trên đỉnh Phượng Dực

Nhai nhắc đến tiểu công chúa, Thanh nhi có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ

đấy là nói con, còn chạy về trong điện khóc lớn một trận, cho rằng phụ

thân chính là phụ thân của Đan Chu.” Nói xong lại đột ngột nhớ đến dì đã hại phụ thân ra tình trạng này, phụ thân nhất định không thích bà,

không biết liệu có khi nào khiến người mất hứng, thấp thỏm nhìn xem,

trên mặt người nửa chua xót nửa đau khổ, nhưng tuyệt nhiên hoàn toàn

không có nửa phần tức giận, sờ sờ lọn tóc ta, đau lòng nói: “Tiểu Loan

nhi, ở trước mặt phụ thân, có lời cứ nói, phụ thân thương con còn không

hết, lẽ nào lại giận Loan nhi? Con không cần phải nhìn sắc mặt hay cẩn

thận dè dặt.” Liếc nhìn xung quanh, hãnh diện nói: “Ở trong thành Tu La

của ta, tiểu Loan nhi chính là công chúa tôn quý nhất, về sau ai dám coi thường Loan nhi của ta, phụ thân nhất định không tha!”

Trong

lòng ta ngọt ngào ấm áp, ý cười mãn nguyện, mơ hồ như nơi đáy lòng nở ra một đóa hoa thật lớn thật lớn, hương hoa thơm nồng, vui mừng không

xiết, nhưng nước mắt lại như dòng nước cứ thế mà trào ra, dù thế nào

cũng không ngừng được. Ta nâng tay áo qua quýt chùi nước mắt trên mặt.

Phụ thân dùng bàn tay to lớn của người thay ta lau nước mắt, vừa cười

vừa than: “Con thật là…Vừa khóc vừa cười…”

Vốn dĩ nước mắt của ta đã có dấu hiệu ngừng lại, nghe thấy tiếng “Con” của người, nước mắt lại càng chảy dữ dội hơn, tựa như nước Đông Hải chảy mãi không hết.

Không lâu sau, từ xa vọng lại tiếng y giáp leng keng, một đạo quân của Tộc Tu La tiến đến, phụ thân dắt tay ta ngồi lại trong xa liễn, lại cẩn thận

lau sạch sẽ nước mắt cho ta. Mấy vị trong tộc Tu La tới phía trước xe,

tung hô rung trời: “Tham kiến Vương Thượng! Tham kiến công chúa!”

Ta làm ổ ở trong ngực Tu La phụ thân, người thay ta lau sạch nước mắt,

cười vang nói: “Hôm nay Bổn Vương rất vui, thiết yến ba ngày, toàn thành chúc mừng công chúa trở về.”

Bên ngoài xa liễn, tộc Tu La nhất

loạt cung kính thưa “Vâng”, xe lộc cộc, ngựa hí vang, cách biệt vạn năm

mới quay về. Phụ thân nắm chặt tay ta, hai phụ tử dựa sát vào nhau, sau

nửa canh giờ, người đánh xe cung kính thưa: “Vương thượng, đã đến Vươn