
nhiên là một con kiến đứng nhìn bốn cái chân to lớn của con
voi, khiến ta phải cảm thán. Trong thành rợp bóng cây xanh, muôn chim
hòa ca, suối xanh theo dòng, du khách đông đúc, quả là một phong cảnh
phồn vinh giàu có.
May mà vị Tu La tướng quân dẫn ta vào trời
sinh tính tình ngay thẳng nhiệt tình, chẳng những dẫn ta vào Tu La dị
giới, mà còn giúp ta thuê một tiểu viện nhỏ ở gần nhà hắn. Chờ đến lúc
một nữ tử Tu La kiều mỵ thu tiền thuê nhà, khi hắn nhìn thấy ta quẫn
bách cũng cực kỳ sảng khoái ra tay giúp đỡ, chẳng những trả tiền thuê
nhà cho ta, mà còn để lại cho ta chút tiền tiêu vặt. Ta rất khó xử,
nhưng cũng không hề từ chối, chỉ thành tâm cảm tạ hắn, giữ lại tiền vàng Tu La này.
Ban ngày, ta tùy ý đi dạo trong thành Tu La, có đôi
khi đứng trước một gốc cây nguyệt quế quen mắt, có đôi khi nhìn dãy ghế
đá mà thở dài, có lẽ năm đó phụ thân và mẫu thân đã từng ngồi trên ghế
đá này nói lời yêu thương…… hoặc có lẽ hai người cũng chưa từng đến đây. Mỗi đêm thì buồn rầu không ngủ được.
Trong thành Tu La cây cối
ươm hoa kết trái, trái cây rất nhiều, muốn tìm trái cây để ăn cũng không khó lắm. Nhưng chưa từng tìm được loại trái cây thần kỳ mà Tu La phụ
thân trước đây từng cho ta ăn, lại nghe nói Tu La Vương ốm nằm trên
giường, toàn thành Tu La đều có vẻ mặt khẩn trương, như thể đại địch
trước mặt, lòng ta rất lo lắng, nhưng nghĩ lúc này không thể tùy tiện
xâm nhập hoàng cung Tu La, chỉ đành phải bỏ qua nên rảnh rỗi đi dạo khắp thành.
Nữ tử Tu La mạnh mẽ gan dạ, hôm nay Bổn Tiên đứng ở góc
đường, thật sự cẩn thận quan sát từ đầu đến cuối trận cãi vả giữa hai vị thiếu nữ Tu La xinh đẹp, tốc độ nói chuyện nhanh như tốc độ xào đậu nơi thế gian, lời nói rất dí dỏm. Cuối cùng nếu không thể ứng đối bằng ngôn ngữ được thì dùng sạn nồi đánh lên đầu đối phương.
Cùng lắm ta
chỉ đến đây được mấy ngày, đã thấy hết phong tục tập quán nơi này, tự
nghĩ rất thân thiết, nhưng cũng chưa từng tìm cách gặp Tu La vương phụ
thân.
Mặt trời ngày thứ sáu cũng đã nhô lên cao, vị tướng quân
kia lại đến một lần nữa. Mấy ngày nay hắn không đến ta tự nhiên cũng
không cần bắt lửa nấu cơm, chỉ ăn mật ong và hoa quả dại sống qua ngày.
Hắn thấy ta chưa từng dùng tiền vàng thì rất sửng sốt, nghi hoặc nói:
“Chẳng lẽ mấy ngày nay cô nương chưa từng bắt lửa nấu cơm?”
Ta lắc lắc đầu.
Nói đến chuyện mỗi ngày phải bắt lửa nấu cơm, từ trước đến nay ta chẳng thể nào quen được mãi cho đến khi ở núi Nữ Sàng, cuối cùng có một con thỏ
tinh xử lý chuyện đó thay ta. Tuy rằng nàng ta rất nhát gan, nhưng thức
ăn do nàng ta nấu cũng miễn cưỡng xem như hợp khẩu vị, khác biệt một
trời một vực với tay nghề của ta, coi như ta đã có chỗ dựa về mặt cơm
áo.
Vị tướng quân kia trầm ngâm một lúc lâu, có vẻ muốn nói lại
thôi, sau cùng hắn bảo: “Nếu có chuyện cần bổn tướng giúp đỡ thì cô
nương cứ việc mở miệng.”
Xưa nay ta vốn không có thói quen nhờ
cậy kẻ khác, không khỏi có chút kinh ngạc bởi sự đối đãi nhiệt tình của
hắn, nhưng nam nhi tộc Tu La người người đều nhiệt tình, lòng dạ ngay
thẳng, mấy ngày nay ta đã được lãnh giáo qua nên đương nhiên cũng không
cần uổng phí tâm tư để suy đoán, khách sáo nói: “Tiểu Tiên ở đây vui vẻ
không muốn về nhà, đa tạ tướng quân đã lo lắng.”
Ngày hôm sau, ta đi xa hơn một chút, ở phía bắc vương thành Tu La có một hẻm nhỏ cực kỳ
hẻo lánh nhưng có một bà lão trông chừng một sạp trái cây nho nhỏ, trong sạp rõ ràng bày loại trái cây kỳ lạ màu xanh bích hương thơm ngào ngạt, trong nháy mắt ấy, hai chân ta giống như bị đóng đinh tại chỗ, rốt cuộc cũng không thể động đậy.
Ta lục soát toàn thân mới nhớ ra rằng
mấy ngày nay ra cửa chưa bao giờ mang theo tiền vàng, chán nản sụp đôi
vai xuống. Vị bà bà Tu La kia ngẩng đầu nhìn ta, vẫy tay nói: “Cô nương, nếu không mang theo tiền vàng, lão bà tặng cho cô hai quả được không?”
Nói xong cầm hai quả đưa cho ta.
Ta tiến lên cung kính nhận lấy một quả, cẩn thận nâng niu trong lòng bàn
tay, cảm kích nói: “Đa tạ bà bà. Một quả là đủ rồi ạ. Trước kia phụ thân ta thường cho ta ăn loại trái cây này……”
Bà bà bảo: “Cô nương,
trái cây này trên trời dưới đất, chỉ có vương thành Tu La chúng ta mới
có. Hơn nữa cực hiếm, chỉ ở trong cung mới có loại quả đặc biệt này. Lúc lão còn trẻ từng làm nô tỳ trong hoa viên vương thành, thế nên mới có
một cây, cây này một năm kết quả một lần nên lão bà đem mấy quả ấy đi
đổi chút tiền để trang trải chi phí sinh hoạt trong nhà……”
Tuổi
bà lão đã khá lớn, dường như ở nơi này cũng có chút cô quạnh, tặng ta
một quả xong thì không nói gì nữa, ta vốn cũng quen lặng thinh nên không bao lâu liền chạy trối chết.
Mùi hương trái cây trong tay quen
thuộc đến mê người, hai tay ta nâng nó giống như đang nâng niu hương vị
ngọt ngào trong quá khứ. Ta mang theo nụ cười mãn nguyện trở về nơi ở,
trước cửa nhà có một chiếc xe ngựa hai bánh đang dừng lại, tuy mấy con
ngựa này là tiên phẩm, mỗi con đều có một đôi cánh, nhưng quần áo người
phu xe lại rất mộc mạc, hành động lưu loát, ánh mắt sắc bén. Khi thấy ta đi đến cửa thì phu xe kia