
ích, đành phải mau chóng không đánh mà về.”
Tu La Vương phụ thân cười lớn thành tiếng, nắm tay ta hết xoa lại xoa, cười hỏi: “Loan nhi vừa đánh thủng
Trấn Tiên Tháp liền về nhà sao?”
Ta liên tục gật đầu, nghe nói
Giao Vương toàn thắng, trong lòng bất giác nhẹ nhõm. Mặc dù ta không
thích Giao Vương nhưng lại không thể không nghĩ tới an nguy của Ly
Quang. Tựa vào mình người, cười nói: “Phụ thân đoán không sai.”
Bà Nhã Nhĩ khen ngợi: “Ban đầu Thuộc hạ chỉ cảm thấy tu vi công chúa mới
hơn vạn năm, nhất định không phá được Trấn Tiên Tháp. Nhưng sau này rất
nhiều người trên Thiên giới đều nói đến việc này, trong lòng khâm phục
tu vi công chúa cao diệu, thiên phú dị bẩm.”
Trong lòng ta vừa
kinh ngạc vừa nghi ngờ, lúc ở trong tháp, tiên lực đánh ra tuyệt đối
không phải tự bản thân ta có, nhưng nếu nói với Bà Nhã Nhĩ thì hiện giờ
không phải là lúc nên chỉ mỉm cười cho qua.
Trong mắt phụ thân
chợt lóe lên tia kinh ngạc, cho Bà Nhã Nhĩ lui về nghỉ ngơi. Xoay người
bắt mạch môn ta, trong lòng ta sợ hãi, cũng để người tùy ý.
Một
lúc lâu sau phụ thân mới nói: “Loan nhi, tiên lực trong người con đã gần mười vạn năm, tuyệt đối không phải tu vi của con, nhưng tiên lực trong
cơ thể lại cùng con nhất mạch, hoàn toàn tự nhiên.”
Ta lắc lắc
đầu nhớ lại tình cảnh khi bị Nhạc Kha nhốt trong kết giới ở núi Nữ Sàng, lúc phá kết giới, cảm thấy trong người có một nguồn lực dị thường, mạnh mẽ vô cùng. Nhưng ngày đó ở trong tháp ban đầu không có gì không ổn,
chỉ khi bị tiếng hát của Giao Vương mê hoặc khơi gợi lên tâm tình kích
động, sau đó dẫn khí, mới có được tu vi gần mười vạn năm này.
Ta
hoang mang vô cùng, đem tình hình này kể rõ, phụ thân trầm tư hết nửa
khắc thì hỏi ngược lại: “Chuyện kỳ lạ này, lẽ nào là dì con…” Đại khái
là ngay cả bản thân người cũng không tin dì có thể ưu ái ta như vậy, mỉm cười tự giễu. Đột nhiên như thể nhớ ra việc gì, hai mắt như có điện,
hết nhìn lại nhìn ta, kinh ngạc nói: “Lẽ nào là Hoàng nhi….Lúc sắp li
biệt đó…” Sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, tựa như vết thương lại tái
phát, thất thần ngã ra sau.
Nhạc Kha từng nói, đây chính là vết
thương lớn nhất trong lòng phụ thân, không dễ gì chạm tới. Trong lòng ta đau đớn, nâng cánh tay đỡ người dậy, giấu đi nước mắt, khuyên nhủ: “Phụ thân, chuyện này rõ ràng chỉ có mẫu thân, người bên cạnh sẽ không ai vô duyên vô cớ lại đi tặng cho con tiên lực thế này. Bây giờ Loan nhi đã
về rồi, phụ thân hãy vì nữ nhi mà bảo trọng thân thể.”
Phụ thân
ôm ta vào lòng, như thể rất lạnh, từng chút từng chút vỗ nhẹ lưng ta,
thấp giọng than thở: “….Là phụ thân luống cuống rồi. Chuyện này ngoại
trừ mẫu thân con thì không còn ai khác. Hôm nay nhìn thấy, nhất định là
mẫu thân con âm thầm đem tiên lực của bản thân chuyển cho con, nhưng lại sợ bị dì con phát hiện nên mới phong ấn lại, để con tu luyện từ đầu,
đợi đến lúc cơ duyên xảo hợp, phong ấn này mới tự giải bỏ…”
Ta
biết trong lòng phụ thân đau khổ, chẳng qua là dựa vào việc ôm ta vào
lòng để ta không nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của người. Nam tử tình thâm
nghĩa trọng như người lại mất đi người yêu, vạn năm qua cứ mãi đắm chìm
trong nỗi đau thương tưởng niệm, vừa ngẫm thấy trong lòng ta liền đau
đớn tiếc thương, ngầm hạ quyết tâm, từ nay về sau, nhất định hết lòng để người vui vẻ.
Buổi trưa ngày thứ hai, phụ thân dẫn ta giải quyết xong chính sự, đang lúc dùng bữa thì cung thị đến bẩm báo, có Giao
Vương Thái tử mang theo rất nhiều lễ vật đến bái phỏng.
Phụ thân
sửng sốt, hỏi thị nữ bên người là Phương Trọng: “Giao tộc trước giờ với
chúng ta không ân không oán, càng không hề lui tới, đây là…”
Ta
nuốt vội ngụm nước canh trong miệng, mừng rỡ đứng dậy, gấp gáp nói: “Phụ thân, Ly Quang chính là bạn tốt của con, nhất định là hắn nghe nói con
về nhà, đến đây thăm con.”
Phụ thân cầm chiếc khăn kéo ta lại,
cẩn thận lau nước canh bên khóe môi cho ta, lại ấn ta xuống ghế: “Con
đứa trẻ này, bình tĩnh đừng thiếu kiên nhẫn, nghe Phương Trọng nói đã.”
Phương Trọng quan sát sắc mặt ta, lắp ba lắp bắp nói: “Nghe nói Ly Quang Thái
tử lần này đến đây, là muốn…là muốn ký kết minh ước với tộc Tu La ta…”
Ta vốn dĩ đứng ngồi không yên, hận không thể ngay lập tức chạy đến gặp Ly
Quang, tâm sự với hắn những ngọt ngào hạnh phúc mấy ngày qua. Hắn luôn
luôn dịu dàng đôn hậu, nhất định sẽ vì ta mà vui vẻ. Nhưng giờ khắc này
đành ỉu xìu ngồi xuống ghế, trong lòng không rõ là cảm giác gì.
Phương Trọng “Thịch” một tiếng quỳ xuống: “Xin công chúa trách phạt thuộc hạ.”
Ta khó hiểu ngước lên nhìn nàng, ngạc nhiên nói: “Ta vì sao lại trách phạt cô?”
Phương Trọng dập đầu nói: “Là thuộc hạ khiến công chúa mất hứng, là lỗi của thuộc hạ.”
Phụ thân yên lặng ngồi bên cạnh nhưng nét mặt lại lóe lên vẻ tán thưởng, ý
cười không đổi. Trong lòng ta linh quang chợt lóe, cúi người đỡ nàng:
“Phương Trọng tỷ tỷ nói quá rồi. Thứ nhất, mục đích Ly Quang tới đây
không phải ta có thể chi phối, thứ hai, cô lời thật việc thật, dựa theo
sự việc mà bẩm báo, cũng không có gì sai. Nếu như Thanh Loan trách phạt
tỷ, đấy là b