
g
thành rồi.”
Tu La Vương phụ thân dắt tay ta, từ cổng cung điện
của Tu La Vương cung từng bước từng bước tiến vào, tướng sĩ trấn giữ cửa cung đồng loạt quỳ xuống, mọi người đều phủ phục dưới chân, xa xa không biết từ đâu có tiếng chuông du dương vọng tới, ngân vang không dứt.
Chim chóc bay vút lên trời, cổ thụ tĩnh lặng, hương hoa xộc vào mũi,
trên mái ngói cung điện nguy nga hùng vĩ trước mắt, ngói lưu ly chói mắt cơ hồ như muốn thương tổn mắt ta, mọi thứ đều tựa như ảo cảnh trong mơ, chân thực đến độ khiến người khó có thể mà tin được.
Đây chẳng
qua chỉ là mào đầu. Buổi lễ đằng sau còn long trọng rườm rà, thiếu điều
khiến ta muốn bỏ chạy. Nếu không phải phụ thân đi cùng, ta mới miễn
cưỡng nhịn xuống.
Phụ thân tự mình dẫn ta tiến vào trong điện,
liền có rất nhiều Tu La quyến thuộc tiến đến tiếp đón, tắm rửa thay y
phục, hầu hạ ta mặc vào một chiếc áo dài đỏ rực như lửa, minh châu rũ
trước trán, tóc dài đen óng thả sau lưng, được Tu La Vương phụ thân nắm
chặt tay, từng bước từng bước một bước lên cổng Tây thành. Bên dưới
thành là quảng trường đại lễ, trên quảng trường người đông như kiến,
từng trận hò reo.
Phụ thân đưa tay, tiếng huyên náo nhất thời
lặng xuống, người quét mắt nhìn người trong tộc, một tay nắm chặt tay
ta, trịnh trọng tuyên bố: “Mọi người đều biết, tộc Tu La ta trong suốt
mấy vạn năm chỉ có duy nhất một vị công chúa, hôm nay công chúa trở về,
sau này gặp công chúa cũng như gặp ta!”
Quảng trường trong phút
chốc trở nên ồn ào sôi nổi, ta với phụ thân cô độc đứng trên thành,
tiếng hoan hô như mây gió ngoài tai, phụ thân ngước nhìn chín tầng trời, đôi mắt sáng ngời nhắm lại, thấp giọng nói: “Hoàng nhi, nàng có nhìn
thấy không, Loan nhi của chúng ta đã trở về rồi…”Một giọt lệ dọc theo gò má kiên nghị của người chậm rãi rơi xuống.
Trong lòng ta vừa bi thương vừa chua xót.
Nhạc Kha từng nói, lúc ta chào đời được một năm, toàn thành ăn uống vui mừng suốt ba ngày ba đêm, Tu La Vương phụ thân cao hứng ôm ta đứng trên
tường thành, suýt chút nữa thì ngã xuống. Lúc đó phu thê hai người ân
ái, cộng thêm niềm vui có nữ nhi thơ bé, mọi sự đều êm đẹp trôi chảy,
hôm nay ta quay về, toàn thành chúc mừng, nhưng lại cảnh còn người mất,
hương hồn mẫu thân không còn, chỉ để lại phụ tử ta hai người nương tựa
vào nhau.
Ta khẽ lắc lắc tay người, thấp giọng an ủi: “Phụ thân,
hương hồn mẫu thân nếu biết được cũng nhất định hi vọng phụ thân vạn sự
như ý.”
Người quay lưng đi lau sạch nước mắt trên mặt, lúc xoay
người lại, trong mắt đã là ý cười nồng đậm: “Vui. Phụ thân hôm nay thật
sự rất vui.”
Một đêm này cả thành ăn uống vui mừng, sau buổi lễ
chính là say sưa cả đêm, bên dưới thành tộc Tu La tỷ võ biểu diễn, lại
có các cô nương yêu kiều trong tộc ca múa uyển chuyển thướt tha. Bóng
đêm dày đậm, ta thấy sắc mặt Tu La Vương phụ thân có vẻ mệt, lo lắng
thân thể người không thoải mái nên dìu người quay về Tư Hoàng Điện.
Trong điện cung nga bưng đến bát thuốc còn đang ấm, ta tự tay nhận lấy, hầu
hạ người uống thuốc. Nhưng ta trước giờ luôn là một đứa vụng về, bản
thân còn lo chưa xong, lúc này bưng chén thuốc cho phụ thân uống, bàn
tay hơi run, một vài giọt thuốc sánh lên trên trường bào của người.
Ta sờ tới sờ lui nơi ngực mình mới sực nhớ ra lúc tắm rửa cũng đã đem
chiếc khăn trên người đồng thời thay ra. Nâng tay áo lên nhìn nhìn, chỉ
cảm thấy chất vải chiếc áo này thật đẹp, có chút không nỡ, nhắm mắt lại, dùng tay áo lau trường bào của người.
Phụ thân đưa bát thuốc đã
uống cạn qua, thuận thế nắm tay ta ôm vào trong ngực người, điểm nhẹ mũi ta: “Cái tính qua loa đại khái này của con thật giống với mẫu thân
con.”
Ta mở to hai mắt nhìn người: “Mẫu thân rất qua loa sao?
Nhưng con trước giờ chưa từng nghe Nhạc Kha nói qua. Hắn chỉ nói mẫu
thân tiêu sái không chịu gò bó.”
Ánh mắt phụ thân sâu thẳm, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thần sắc, ôn nhu nói: “Tính cách của mẫu
thân con phóng khoáng, cười lên…chung quy sẽ khiến người khác thấy trong lòng thoải mái dễ chịu.” Ánh mắt người xa xăm, như thể mẫu thân đang ở
ngay trước mặt người.
Trong lòng ta hâm mộ mẫu thân, thân thiết
lắc lắc cánh tay phụ thân, “Tấm lòng phụ thân đối với mẫu thân vạn năm
qua không hề phai nhạt, thật khiến nữ nhi rất hâm mộ mẫu thân. Tương lai nữ nhi…cũng không biết có được phúc khí như vậy của mẫu thân hay
không.”
Phụ thân đột ngột khôi phục lại vẻ bình tĩnh, sờ sờ sợi
tóc ta, “Loan nhi lẽ nào đã có ý trung nhân? Con và phụ thân cách biệt
hơn vạn năm, phụ thân vẫn muốn Tiểu Loan nhi ở bên cạnh phụ thân, thật
không muốn sớm ngày gả con ra ngoài. Con bảo ý trung nhân đợi đi.” Lại
hòa nhã cười nói: “Hay là không muốn?”
Chuyện ta với Nhạc Kha vốn dĩ quang minh chính đại. Nhưng thấy vẻ mặt lúc này của phụ thân thì cảm thấy đây không phải là lúc thích hợp để nói với người. Vì vậy chậm rãi
lắc đầu, nghiêng tai lắng nghe, xa xa tiếng ca trầm bổng du dương, tiếng người nói chuyện huyên náo, ta lo lắng nói: “Bên ngoài ồn quá, phụ thân có thể ngủ được không?”
Người lắc lắc đầu, cười nói: “Buổi