
《 Tử Dạ Tứ Thời Ca 》 là dân ca trong Nhạc Phủ Nam triều, được sưu tập lại trong cuốn《 Nhạc Phủ thi tập 》do Quách Mậu Thiến đời Tống biên soạn,
thuộc “Thanh Thương Khúc Từ · Ngô Thanh Ca khúc” , tương truyền triều
Tấn có một nữ tác giả nổi danh tên là Tử Dạ, viết nhiều khúc nhạc tình
cảm ai oán hoặc quyến luyến. Hiện có bảy mươi lăm thiên, trong đó Xuân
Ca hai mươi thiên, Hạ Ca hai mươi thiên, Thu Ca mười tám thiên, Đông Ca
mười bảy thiên. Còn có tên là《 Ngô Thanh Tứ Thời Ca 》 hoặc《 Tử Dạ Ngô
Ca》, tên gọi tắt là《 Tứ Thời Ca 》.
Trước trận chiến hai quân, ánh mặt trời dần khuất bóng, nhiều năm từ trước tới giờ dường như ta chưa
bao giờ vui vẻ phấn chấn như hôm nay, tiếng ca cao đến tận trời, niềm
vui mừng phát ra từ tận đáy lòng ta, tựa như giữa trời đất này, chỉ có
ta cùng với tiếng ca điệu vũ làm bạn.
Ta nghe thấy Lăng Xương Thái tử kêu lên: “Bắt lấy nàng, mang nàng trở về đây.”
Còn nghe thấy tiếng Ly Quang kinh sợ lo lắng gọi ta, nhưng mà, có quan hệ
gì đâu? Giống như đóa hướng dương vĩnh viến chỉ hướng về phía mặt trời,
chim Loan vĩnh viễn chỉ hướng đến tự do, ta vừa ca múa vừa vỗ cánh bay
về phía mặt trời lặn, có thiên binh thiên tướng xông tới, ta phấn khởi
đập cánh, đám thiên binh thiên tướng này đều ngã khỏi đám mây mà rơi
xuống biển rộng, sau đó nhanh chóng có ác quái trong nước nhào đến xé
nhỏ bọn họ thành nhiều mảnh.
Ta còn nhìn thấy sắc mặt Lăng Xương
Thái tử hoảng sợ kỳ lạ, có thể bởi vì hắn không biết tại sao đột nhiên
ta lại có tiên pháp cao thâm như vậy. Ta cũng không hiểu được, có lẽ là
do ông trời chiếu cố, có lẽ là do ta có thiên phú dị bẩm, tóm lại, hôm
nay, giờ phút này không có ai có thể ngăn cản ta hướng đến tự do.
Lăng Xương Thái tử vốn đang thảo phạt nghịch tặc, nhưng có lẽ do ta chạy
trốn khiến hắn không chịu đựng được, ta lại còn hủy dị bảo của Thiên
Giới, cho nên hắn đã đáp mây lành đuổi theo, cố gắng hết sức thét lớn:
“Đứng lại, Thanh Loan, đứng lại.”
Ta đang ca hát vui sướng, sao
có thể còn quản hắn là Thái tử gì nữa chứ, vừa bay vừa hát: “……Thướt tha tay áo vũ, khúc nhạc thân nhẹ xoay. Trong ánh lửa sắc lan, dung nhan ai rạng rỡ……”
Hắn cản đường của ta, ta mỉm cười, hóa thành hình
người, tươi cười rạng rỡ nói: “Thái tử điện hạ, đây là muốn tiễn Thanh
Loan sao? Thanh Loan tiên pháp thấp kém, điện hạ không cần trịnh trọng
sắp đặt tiệc rượu làm yến tiệc đưa tiễn gì hết, hôm nay từ biệt, sau này không hẹn gặp lại, mời điện hạ đi đi!”
Cất tiếng thở dài, liền hóa thành chân thân vỗ cánh bay đi.
Đồng Sa điện hạ theo sau , huynh đệ hai người một trước một sau chặn đường
đi của ta. Ta nghi hoặc nói: “Nhị vị điện hạ làm gì vậy? Thanh Loan từ
nhỏ vốn là một Tán tiên, chỉ nguyện dạo bước chốn sơn dã hoang vu, kết
bạn với hai ba tri kỷ, làm một vài chuyện mà bản thân yêu thích, điện hạ cũng biết câu ‘đến đi tùy duyên, chớ có cưỡng cầu’.”
Ánh mắt
Lăng Xương rất phức tạp, lúc này giống như ngàn vạn cảm xúc sinh ly tử
biệt, trịnh trọng đến mức khiến ta muốn bật cười. Có lẽ vì hôm nay quá
mức vui vẻ, vẫn nhịn không được mà bật cười thành tiếng: “Điện hạ ngăn
đón Thanh Loan như vậy, chẳng lẽ còn muốn bắt Thanh Loan trở về rồi giam lại? Chỉ sợ hôm nay xảy ra đánh nhau, cũng không chắc Điện hạ có thể
toàn thắng, chi bằng đừng động võ, bỏ qua, mỗi người một ngả mà đi.”
Từ trước đến nay Đồng Sa luôn bắt bẻ ta, hiếm khi hôm nay hắn lại có thể
giữ được ba phần sắc mặt nghiêm túc, lúng ta lúng túng khen: “Tiểu Ngốc
Điểu, ta không biết thì ra ngươi lại có thể giỏi ca múa……”
Ta
biết sự tự do đang ở ngay trước mắt, trong lòng lại không có nửa phần lo lắng nên nở nụ cười nhẹ nhàng hiếm có với Đồng Sa điện hạ. Bà Nhã Nhĩ
sát phạt trên chiến trường đã lâu, cơ biến hơn người, huống hồ danh
nghĩa bên ngoài nàng ta chính là thị tỳ mà quốc chủ Thanh Khâu đưa cho
ta, nếu chủ nhân là ta đây không thấy tung tích, cùng lắm thì Thiên Giới sẽ đuổi nàng ta về Thanh Khâu. Nhạc Kha chính là Long Tam điện hạ của
Đông Hải, hắn ở lại Thiên Giới cũng là vì Côn Lôn Trắc Phi nương nương.
Mặc dù ta và hắn đã có thề ước, nhưng ở lại Thiên Giới chẳng những không giúp được hắn, ngược lại còn khiến cho hắn lo lắng thêm, không bằng tuỳ cơ ứng biến, làm theo lẽ phải.
Đồng Sa không thể tưởng được ta
lại tươi cười với hắn, nửa câu cũng chưa từng phản bác, hoàn toàn không
giống con người luôn để ý chẳng tha lúc trước, ngược lại khiến hắn nhất
thời nói không ra lời, chỉ ngơ ngác nhìn ta.
Ta gọi đám mây lành
đến, chắp tay chào hai người bọn họ nói: “Nếu nhị vị điện hạ không có
chuyện gì nữa, Thanh Loan cáo từ ở đây, chỉ mong sau này không có lúc
gặp lại.”
Sắc mặt Lăng Xương xanh mét, cản đường của ta, tức giận nói: “Nàng nói như vậy thật không rõ ràng, nói không rõ ràng mà muốn đi sao? Nếu không thể nói rõ thì đừng hòng…… đừng hòng rời khỏi nơi đây!”
Cách đó không xa thiên binh thiên tướng và Giao Tộc đều tò mò quan sát. Ta
liền bày ra tư thế sẵn sàng, nói: “Đến đây đến đây, nếu điện hạ không
chịu thả Thanh Loan đi, không bằng đánh một trận trước rồi nói sau. Nếu
Thanh Loan