
lòng ta chấn động, “bịch” một tiếng từ lưng chừng
tháp rơi xuống, nửa thân dưới một trận đau đớn. Nhưng trong lòng kích
động, lý nào còn quản nhiều như vậy, vội vàng đề khí nhảy lên, lại dán
người lên trên khung cửa sổ nhỏ duy nhất này, mở to hai mắt nhìn ra bên
ngoài. Sóng dữ cuồn cuộn dâng trào, thân tháp rung lắc dữ dội.
Ta ở trong tháp bị lắc lư đến trời xoay đất chuyển, chỉ nghe được bên
ngoài tháp tiếng giao chiến không ngừng, tình cờ lại có thể tựa vào cửa
sổ nhỏ liếc nhìn, chỉ thấy đất trời âm u, bên trong vực nước sâu đen kịt duy chỉ có ánh sáng bí ẩn lóe ra từ viên Tử Mạch trên đỉnh đầu Giao
vương, giống như bị câu hồn đoạt phách, khiến người hô hấp không thông,
hận không thể bước theo ánh sáng màu tím đó, tùy ông ta sai khiến.
Tâm trạng ta chấn động, thầm nghĩ không tốt nhưng ánh mắt đã dán chặt trên
luồng sáng màu tím đó, một khắc cũng không muốn rời, nếu không phải thân ở trong tháp, liền muốn nương theo ánh sáng tím đó mà quy phục. Thân
tháp chấn động một hồi thì ngừng, có tiếng ca trầm thấp trầm bổng bên
tai, giống như tiếng thì thầm của mẹ, dịu dàng vỗ về an ủi ta, tâm trạng thả lỏng, không khỏi mù mờ một lúc. Ta đột ngột bừng tỉnh, khí huyết
trong ngực dâng trào, phun ra một ngụm máu, ôm lấy ngực, lập tức ngã
ngồi trên đất, những muốn đem những ý nghĩ xằng bậy này xóa sạch.
Nhưng trước mắt ta mơ hồ hiện lên bóng dáng của mẫu thân cùng phụ thân, tuổi
tác dung mạo tưng xứng, nam tử hiên ngang, nữ tử tiêu sái, chính là một
đôi bích nhân. Nhưng rồi hình ảnh này lại như ảo ảnh trong nước mà biến
mất, lại hiện ra cảnh mẫu thân ôm một đứa nhỏ sơ sinh trong ngực, đứa
nhỏ này ngọc tuyết khả ái, Tu La Vương phụ thân gương mặt nhu hòa, liếc
thấy hoàn toàn không có chút khí chất vương giả đáng sợ nào, cúi đầu
xuống, đem ngón tay trêu chọc đứa trẻ nho nhỏ này, dịu dàng nói: “Loan
nhi, Loan nhi nhanh nhanh lớn.” Mơ hồ như thể cánh cửa ký ức bị đóng
chặt, giờ phút này ầm ầm mở ra, trong lòng ta vừa chua xót vừa mềm mại,
bên tai không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa, chỉ chăm chăm nhìn
vào phụ thân và mẫu thân.
Đứa trẻ đó dần dần lớn lên, đầu búi
tóc, mặc một chiếc váy lụa mỏng màu xanh, pháp lực thấp kém vô cùng,
nhưng mỗi lần thi triển, tất thảy đều có thể nhận được sự khen ngợi của
Tu La Vương phụ thân, như thể pháp thuật của nàng chính là tiên pháp cao diệu. Đứa trẻ nho nhỏ đấy trong lòng cũng tự cho là mình mười phần lợi
hại, cực kỳ dương dương tự đắc.
Mẫu thân và phụ thân mỗi ngày
đương nhiên đều ở cùng nàng, đứa trẻ ấy bỏ đi dáng vẻ trẻ thơ, dần dần
lộ ra dung mạo mi thanh mục tú. Có điều tính tình vẫn không thay đổi,
cực kỳ nhanh nhẹn phấn chấn, một thân thanh y luôn mặc đến lệch bảy méo
tám, gây chuyện sinh sự khắp nơi, lần nào cũng để phụ thân vì nàng giải
quyết hậu quả, nhưng chính là vẫn không nỡ trách phạt lấy một câu.
Trong lòng ta vừa lo sợ vừa không muốn buông bỏ. Rõ ràng thanh tỉnh nhưng lại có chút mơ hồ, như thể bản thân chính là đứa trẻ nhỏ kia, ở bên cạnh
phụ mẫu mà lớn lên, nhưng lại có một thanh âm thấp giọng nói rằng: không phải như vậy.
Tiếng ca trầm thấp bên tai dần dần vút cao, tựa
như tiếng dây cung kéo căng, đột ngột biến đổi, cũng không biết là cường nhân từ nơi nào đến, dùng tiễn giết chết phụ thân và mẫu thân, trong
lòng ta rõ ràng không tin hai người lại có thể bị đầu tiễn bình thường
của phàm nhân đả thương, nhưng vẫn nhịn không được mà quét mắt đi nhìn,
nhưng lại thấy hai người nằm trong vũng máu, nhất thời tâm trí bị chấn
động mạnh, khí lực bảo vệ đan nguyên bị buông lỏng, “ha” phun ra một
ngụm máu lớn.
Thế nhưng hòa lẫn trong vị máu tươi này, trong
khoảnh khắc ta lại tỉnh táo, tiếng chuông cảnh báo gióng lên. – -Đây rõ
ràng là tiếng ca của Giao nhân củng cố thêm ảo thuật. Tại đất Thương Hải (biển thẳm) này, khiến mọi người bị lung lạc mất đi bản tính, để ông ta lợi dụng.
Trong người ta tựa hồ như có hai cái tôi đang cắn xé,
mặc dù biết rõ một trong đó chính là cảnh tượng hư ảo vô căn cứ, nhưng
cười vui thích thú, được Tu La phụ thân nâng niu trong tay như minh
châu, tất thảy đều khiến ta không thể buông bỏ. Sự thật tàn khốc lạnh
lẽo, bây giờ lại có thể tránh khỏi, phảng phất như thể ta chưa từng xuất hiện trên núi Đan Huyệt, khiến ta như bị ma xui quỷ khiến, không thể tự chủ, một mực nương dựa vào sự ấm áp đó.
Trong người có một luồng khí kích động cứ lẩn quẩn, tựa hồ như trước đây khi ta ở trên núi Nữ
Sàng giao đấu với ác thú, trong bụng dâng lên một luồng nhiệt lực, ta
nghĩ cũng không nghĩ, dẫn luồng nhiệt lượng đó chạy khắp thân thể, đột
ngột xuất ra một chưởng, một luồng thanh quang lóe lên, cửa sổ nho nhỏ
đó lập tức rớt xuống, tiên lực cường đại này thật sự quá mức tưởng
tượng, kéo dài không dứt, tuyệt đối không phải tu vi một vạn năm của ta
mà cực kỳ giống với tu vi gần mười vạn năm.
Ta ngơ ngác nhìn bàn
tay mình, không rõ tiên lực cường đại này từ đâu mà đến? Nhìn cảnh tượng này, giống như trước đây bị phong ấn, hôm nay chó ngáp phải ruồi, thế
nhưng ảo thuật của Giao nhân đã hóa giải được ph