Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Lối Mòn Rêu Phủ

Lối Mòn Rêu Phủ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322840

Bình chọn: 7.5.00/10/284 lượt.

o em đúng hơn... đã đến hồi kết thúc.

Mộng Nghi dò dẫm:

- Sao lại kết thúc... và nếu kết thúc thì vui hay buồn theo sự suy đoán của anh ?

- Nếu đoạn kết thúc bằng vòng hoa cưới từ anh trao cho em... thì điếu thuốc trên tay anh bị quăng ra biển tự lúc nào . Mộng Nghi! Em thông minh... anh nghĩ rằng em thừa khả năng để biết thân phận tình yêu của anh ngày mai trong em ra sao rồi.

Mộng Nghi đáp giọng cứng rắn:

- Em tin ngày mai em sẽ trở lại bên anh, và cuộc đời em ấm êm trong căn nhà này.

Trung cười buồn:

- Căn phòng này... chỉ là nơi tạm trú của những con chim mang đầy chứng tích đau thương . Cho dù lầu cao gác tía cũng không thể là nơi chim ẩn náu miên viễn... Chỉ có trời cao, mây bao la với không gian cao rộng, mới đủ cho chim tung cánh lượn mình bởi chim mãi mãi yêu khoảng trời Nam tươi mát ấy, phải không Mộng Nghi ?

Mộng Nghi buồn bã đáp:

- Chim bay lượn bởi yêu khoảng thênh thang nắng gió . Nay chim rã rời vì lòng người thay đổi hiểm sâu ? Giờ chim muốn nằm yên trong chiếc tổ nhỏ nhưng ấm êm.

Trung ôm nàng vào lòng:

- Mai này em về nơi ấy, nếu có hạnh phúc... anh mừng cho em... vì em được gần người mình yêu dấu . Nếu người ấy và em không tái hợp được, em hãy về bên anh nghe Mộng Nghi... Anh lúc nào cũng chờ em.

Nàng khóc nghẹn ngào trong lòng anh thật lâu, nước mắt thương cho lời chịu đựng dễ thương ấy . Lệ buồn cho tình yêu muộn màng đến trong đời nàng.

- Đừng nói với em những lời ấy . Tấn Trung! Anh làm em đau khổ quá.

Trung vuốt má nàng bảo:

- Đừng quên anh nghe Mộng Nghi . Anh chưa bao giờ yêu ai như yêu em . Nếu em cho người ấy nửa cuộc đời còn lại, hãy nghĩ về anh như 1 người bạn.

Mộng Nghi nuốt từng giọng nói ấy vào lòng, nàng im lặng như chia sẻ nỗi đau rồi cương quyết bảo:

- Tấn Trung! Em ở lại bên anh . Em không về thành phố nếu anh không cùng về.

Trung ngạc nhiên . Chàng ngẫm nghĩ rồi bảo:

- Sao không lại về ? Em phải can đảm trở về để xác minh lòng mình thật sự yêu ai . Ngược lại, nếu em ở lại... tình cảm của em sẽ bị chao đảo không biết phải ngã về đâu: Thành phố hay Nha Trang . Thà anh mất em còn hơn chiếm lấy thể xác em, trong khi tâm tư em nhớ thương về người ấy trọn vẹn.

Mộng Nghi bực tức hỏi:

- Anh không tin là em cố tình gắn bó với anh sao ? Vậy em về thành phố, anh vừa ý lắm phải không ?

Tấn Trung vuốt má nàng:

- Anh yêu em, dù sau này em là vợ của Vũ Nam hay của ai cũng thế . Xin em nhớ cho điều này . Anh bằng lòng tiễn em đi, để em có dịp ngẫm lại lòng mình kỹ hơn, và anh chờ ngày em trở lại . Anh nghĩ rằng ngày ấy không bao giờ có, Mộng Nghi à.

Mộng Nghi mấp máy:

- Sao vậy anh ? Anh nghi ngờ em à ?

Trung cười buồn:

- Vũ Nam không phải là kẻ ngu muội để vợ con ra đi lần nữa, em ạ . Nhất là cô vợ đẹp như em và 1 đứa con là bản sao của anh ấy . Nếu là anh, không bao giờ để em ra đi dễ dàng như em đã hứa với anh.

- Anh có giận khi em không trở lại nơi này không ? Sao anh không chiếm đoạt em đi ?

Trung lắc đầu:

- Anh không giận vì anh từng đặt mình vào hoàn cảnh của em . Anh vui vẻ chờ, nếu ngày nào em trở lại, em mới thật là Mộng Nghi của anh . Anh không chiếm đoạt em trong khi anh có đủ điều kiện để thực hiện điều đó . Không phải anh khờ khạo trong việc gối chăn hoặc em nghĩ rằng anh cao thượng . Không phải thế... anh muốn chúng ta tự nguyện và sự thương yêu đó lâu bền . Còn bây giờ, anh đặt em vào chuyện đã rồi là anh mất tất cả khi em làm vợ anh bằng linh hồn trống rỗng . Đó là anh thương anh chứ không phải anh thương em như em từng ca tụng mỗi khi chúng mình bên nhau!

- Anh không nghĩ rằng có những lúc em yêu anh thật lòng sao ? - Mộng Nghi khẽ đáp.

- Có chứ, nhưng đó là phút giây bốc đồng xuất hiện lúc em cô đơn, muốn an phận . Nhưng nó sẽ tan nhanh nếu em có dịp nhớ lại Vũ Nam . Nửa linh hồn em cho Nam, nửa hồn kia còn lại thỉnh thoảng nhớ anh . Anh biết hồn khờ khạo cho anh ẩn náu rất mong manh . Nhưng Mộng Nghi ơi! Ác thay cho anh là anh đã yêu nửa mảnh tim tan nát của em 1 cách say đắm và ngu xuẩn.

Mộng Nghi ở lại Nha Trang thêm 1 ngày, vì không chịu nổi sự lưu luyến của má má và Tấn Trung . Má má cứ ôm Bảo Nghi vào lòng hôn rồi khóc mãi . Mộng Nghi không ngăn được nước mắt khi nhìn cảnh đau lòng đó.

Trung ngồi bên cửa sổ với điếu thuốc trên tay, thỉnh thoảng thở dài mắt hướng về nàng tha thiết . Mộng Nghi dài mắt hướng về chàng tha thiết . Mộng Nghi an ủi anh đủ lời, nàng tạo trong chàng niềm tin, dù lòng nàng không biết rằng nàng sẽ như thế nào trong ngày mai... Xa Trung, nàng buồn, không về thành phố, nàng nhớ Vũ Nam lo lắng và thương yêu mẹ về bệnh tình của bà.

Con người nàng mang tâm hồn phân vân, lưỡng lự . Nửa muốn để Bảo Nghi ở lại làm con tin, nửa muốn đem con về thành phố để trình diện sự có mặt của nó với gia đình . Mộng Nghi thẫn thờ trong sinh hoạt hằng ngày... Nàng hôn lên má má . Nàng lả mình trong lòng Trung . Nàng muốn Trung định đoạt cuộc đời nàng, vì chính nàng đã hỏi mình nhiều lần nàng ở đâu ? Thuộc về ai trong khoảng đời còn lại . Trung sợ trách nhiệm hay chàng không muốn dự trong sự q