Pair of Vintage Old School Fru
Lối Mòn Rêu Phủ

Lối Mòn Rêu Phủ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322772

Bình chọn: 8.5.00/10/277 lượt.

ó những lúc em yêu anh thật lòng sao ? - Mộng Nghi khẽ đáp.

- Có chứ, nhưng đó là phút giây bốc đồng xuất hiện lúc em cô đơn, muốn an phận . Nhưng nó sẽ tan nhanh nếu em có dịp nhớ lại Vũ Nam . Nửa linh hồn em cho Nam, nửa hồn kia còn lại thỉnh thoảng nhớ anh . Anh biết hồn khờ khạo cho anh ẩn náu rất mong manh . Nhưng Mộng Nghi ơi! Ác thay cho anh là anh đã yêu nửa mảnh tim tan nát của em 1 cách say đắm và ngu xuẩn.

Mộng Nghi ở lại Nha Trang thêm 1 ngày, vì không chịu nổi sự lưu luyến của má má và Tấn Trung . Má má cứ ôm Bảo Nghi vào lòng hôn rồi khóc mãi . Mộng Nghi không ngăn được nước mắt khi nhìn cảnh đau lòng đó.

Trung ngồi bên cửa sổ với điếu thuốc trên tay, thỉnh thoảng thở dài mắt hướng về nàng tha thiết . Mộng Nghi dài mắt hướng về chàng tha thiết . Mộng Nghi an ủi anh đủ lời, nàng tạo trong chàng niềm tin, dù lòng nàng không biết rằng nàng sẽ như thế nào trong ngày mai... Xa Trung, nàng buồn, không về thành phố, nàng nhớ Vũ Nam lo lắng và thương yêu mẹ về bệnh tình của bà.

Con người nàng mang tâm hồn phân vân, lưỡng lự . Nửa muốn để Bảo Nghi ở lại làm con tin, nửa muốn đem con về thành phố để trình diện sự có mặt của nó với gia đình . Mộng Nghi thẫn thờ trong sinh hoạt hằng ngày... Nàng hôn lên má má . Nàng lả mình trong lòng Trung . Nàng muốn Trung định đoạt cuộc đời nàng, vì chính nàng đã hỏi mình nhiều lần nàng ở đâu ? Thuộc về ai trong khoảng đời còn lại . Trung sợ trách nhiệm hay chàng không muốn dự trong sự quyết định cuộc đời nàng bên chàng lặng lẽ chờ đợi, trầm ngâm bên điếu thuốc tiếp nối...

Tiếng má má vang ngoài hành lang khiến Trung và nàng giật mình . Nàng nhanh nhẹn nhảy xuống giường mở cửa:

- Có chuyện gì má má gọi con ?

Bà với gương mặt khác lạ đáp:

- Có cậu nào ở thành phố ra tìm con, bảo là người nhà của con, đang ngồi dưới phòng khách chờ con đó . Xuống mau để người ta đợi.

Mộng Nghi đáp nhanh:

- Dạ dạ, con xuống ngay.

Má quay lưng đi, nàng nhìn Trung, bởi đôi mắt chàng thoáng lên nét hờn ghen trong đó . Mộng Nghi chải tóc lại cho suôn sẻ như chuẩn bị cuộc đối mặt . Vì nàng nghĩ rằng chỉ có Vũ Nam mới nóng lòng gặp nàng nơi đây . Trước là báo cáo cho Trung biết tình cảm của chàng trong tim Mộng Nghi . 2 là tìm cách kéo nàng lại khi tình cảm chàng và Dung Nghi rạn nứt . Mộng Nghi muốn bay xuống phòng khách để gặp chàng . Nhưng ánh mắt đăm đăm của Trung khiến nàng ngập ngừng bước . Trung như cảm nhận điều ấy, chàng mồi điếu thuốc rồi bảo:

- Sao không đi đi, còn đứng đó . Đừng để người ta lặn lội đường xa, giờ phải ngồi chờ đợi thêm nữa, tội nghiệp lắm...

Mộng Nghi nghe lời nói trống không của Trung, nàng biết sự dao động trong lòng chàng mãnh liệt . Nàng ấp úng đáp:

- Anh đi với em.

- Người ấy không tìm anh... anh xuống ấy hơi thừa, nếu không muốn nói sự có mặt của anh trơ trẽn không chịu được.

- Anh giận em ?

Trung lắc đầu nhìn ra biển:

- Anh mừng cho em, vì em vẫn còn là hình ảnh đáng nhớ trong lòng người ta.

Mộng Nghi giận dỗi:

- Em không tiếp người ấy.

Trung lạnh lùng đáp:

- Không thích à... lịch sự phương Đông không cho phép em nằm trong phòng với anh khi có người chờ đợi em nơi phòng khách . Vả lại, em nằm chốn này nhưng hồn em bay xuống ấy tự lúc nào . Nó không có giá trị gì với anh, khi em có quyết định nhất thời ấy.

Mộng Nghi đứng dậy nhìn anh trân trối:

- Vậy em phải xuống phòng khách ôm người ấy và hôn thật nhiều, để tỏ mình là người thông hiểu lịch sự Đông Phương, anh vui chứ ?

Nàng thật sự bỏ đi, để lại sau lưng nỗi ray rứt cho Trung trong không khí ngột ngạt khó chịu.

Mộng Nghi bước xuống bật thang nhìn chiếc đầu nghiêng nghiêng ôm lấy Bảo Nghi trước ánh mắt của má má cạnh đó, nàng đưa tay đè lên ngực bởi hình ảnh thân thiết ấy ấp trọn trong vòng mắt nàng, gây cho nàng nỗi xúc động khó ngăn . Mộng Nghi đứng sựng thật lâu, nhìn người đó hôn con nàng thật lâu tỏ vẻ thương mến lắm . Chắc má má bảo cho người ta biết thân thế của Bảo Nghi, nên tình cảm kia bộc phát như thế.

Má má nhìn nàng bảo:

- Mộng Nghi! Ông này tìm con nè.

Người đàn ông buông Bảo Nghi ra, ngước nhìn nàng... Ôi! Đình Nghi em trai nàng, thế mà nàng cứ hồi hộp, tưởng rằng Vũ Nam nên... thời gian chờ đợi kéo dài thật lãng phí . Mộng Nghi chạy thật nhanh và Đình Nghi bước đến nàng thật vội . 2 chị em ôm nhau trước cái nhìn cảm động của má má.

- Em Đình Nghi!

- Ôi! Chị Mộng Nghi...

Má má bắt đầu vui vẻ:

- Sao cháu không nói . Tên cháu bác biết từ lâu rồi đấy, chị em ngồi chơi . Bác đi chợ lo cơm, chiều rồi.

- Dạ, cảm ơn bác . - Đình Nghi cười bảo.

Chàng đến bên Bảo Nghi, mắt hướng về chị:

- Bảo Nghi nó là con chị ?

Mộng Nghi thở dài:

- Với Vũ Nam, điều này chị chưa hề tiết lộ với ai.

- Kể cả em ? Chị giấu kín quá, thật can đảm.

- Chị không muốn Bảo Nghi là 1 vấn đề quan trọng trong tình cảm của Vũ Nam . Em hiểu ý chị không Đình Nghi ?

Chàng gật đầu:

- Em hiểu . Chị muốn rút chân khỏi đấu trường, dù chị có đủ điều kiện để thủ thắng, phải không ?

Mộng Nghi cười:

- Chị muốn yên thân thôi . Em ra chị có chuyện gì ? Mẹ bệnh