Liệt Hỏa Như Ca

Liệt Hỏa Như Ca

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323822

Bình chọn: 8.00/10/382 lượt.

rượu. “Sau đó ta rất tò mò,

rốt cuộc thì tửu lượng của hai người, ai hơn ai đây?”

Ánh mắt Chiến Phong đột nhiên hơn ngã sang màu xanh.

Như Ca cười hì hì. “Về sau, không ngờ hai người lại tỷ thí tửu lượng thật, uống suốt một buổi tối.”

“Là ta thắng”, Chiến Phong còn nhớ , khi ấy là bốn năm trước, bọn họ giấu

sư phụ lấy trộm mười mấy vò rượu, trốn vào sâu trong rừng phong mà

thưởng thức. Y và Cơ Kinh Lôi tỷ thí tửu lượng, nàng với Ngọc Tự Hàn làm trọng tài. Y và Cơ Kinh Lôi cùng say túy lúy, nhưng y uống nhiều hơn

nửa vò.

Như Ca nghe vậy thì cười rộ, nàng giơ ngón trỏ lên lắc lắc, ánh mắt có chút kỳ lạ. “Ngươi sai rồi.”

Chiến Phong nhìn nàng.

Như Ca cười châm chọc. “Ngươi cũng không thắng, bởi vì có người đã ăn gian.”

“Ăn gian?”

“Đúng vậy.” Ánh mắt lờ đờ của Như Ca lim dim. “Là ta đã gian lận, ngươi có

biết không?” Nàng mỉm cười duyên dáng. “Khi uống tới vò rượu thứ tám, ta lo ngươi sẽ thua, cho nên ta cho thêm nước vào mấy vò rượu sau lưng

ngươi.”

Cơ thể Chiến Phong dần cứng lại. “Vì sao?”

Như Ca nằm rạp xuống bàn, sắc mặt ửng hồng khiến người ta muốn vuốt ve,

nàng nhìn y cười bảo: “Bởi vì Cơ sư huynh thua cuộc sẽ chỉ cười ha hả,

còn ngươi thua cuộc thì luôn để bụng”.

Chiến Phong tu mạnh một ngụm rượu lớn.

Rượu theo thành vò chảy xuống vấy ướt làn áo lam xẫm của y.

Như Ca cười hì hì nói: “Từ nhỏ tới lớn, cho dù ngươi làm gì cũng nhất định

phải làm cho đến cùng. Nội lực muốn mạnh nhất, khinh công muốn tốt nhất, đao pháp muốn nhanh nhất… Thơ từ của Ngọc sư huynh xuất sắc hơn ngươi,

được sư phụ khen ngợi, ba tháng liền ngươi không vui, khổ luyện thơ từ

cho tới ngày sư phụ tán dương ngươi… Cho nên, đọ rượu ta cũng muốn ngươi thắng, hi hi, lúc đó ta chỉ muốn ngươi được vui…”

Nàng nghiêng đầu sang nhìn y. “Ngươi có biết không? Ta luôn cho rằng ngươi là một anh hùng.”

Mái tóc xoăn của Chiến Phong toát lên màu xanh đen âm u, viên bảo thạch màu lam bên tai phải cũng lập lòe lóe sáng.

Ánh mắt y sâu thăm thẳm.

Như Ca khẽ cười bảo: “Ngươi là một anh hùng, nên không thể chịu nổi thất

bại, cũng không chấp nhận thất bại. Vì vậy ta cũng từng thích ngươi,

thích tới mức chính ta cũng cảm thấy kinh ngạc”.

Đã từng…

Vì sao hai chữ này lại giống như một ngọn đao, đâm vào cõi lòng giá lạnh như đã chết của y.

Như Ca ôm lấy vò rượu, ừng ực uống thêm vài hớp, sau đó vuốt miệng cười khổ. “Giờ ta mới biết, ta đã sai rồi…”

Ánh mắt của nàng trở nên lạnh lẽo. “…Một anh hùng sẽ không xảo quyệt đến mức giẫm đạp lên người khác như vậy!”

Nàng nhìn y. “Còn ngươi, ngươi chỉ là một kẻ bất chấp thủ đoạn. Khi người

khác ngăn cản ngươi, ngươi liền không chút nương tình mà trừ khử họ. Tạ

Tiểu Phong mới tám tuổi đã như vậy, Oánh Y cũng thế, Lôi Kinh Hồng cũng

chẳng khác, với ta, cũng sẽ như vậy thôi.”

Đôi tròng mắt Chiến Phong chuyển thành một màu lam thâm trầm.

“Có lẽ, ta phải cảm ơn ngươi.” Như Ca cười nhạt. “Dù sao ngươi cũng chưa

giết ta. Suy cho cùng giết ta rồi sẽ nhẹ gánh hơn rất nhiều, không cần

phải mỗi ngày phái đông người đến giám sát ta như thế.”

Trái tim Chiến Phong như bị đóng băng.

“Ngươi muốn làm trang chủ lắm phải không?” Như Ca không cười nữa mà bình tĩnh hỏi.

Khóe môi Chiến Phong chợt nhếch lên một nụ cười cổ quái. “Cô không nên làm trang chủ.”

Như Ca giương mắt nhìn y. “Ta không hề muốn làm trang chủ. Nhưng ta không

thể giao Liệt Hỏa sơn trang vào tay ngươi và Duệ Lãng.”

Chiến Phong nhắm mắt lại.

Viên bảo thạch nơi tai phải ảm đạm tối tăm.

“Nói cho ta biết, vì sao lại là Giang Nam Phích Lịch môn?” Như Ca lạnh lùng

nói: “Là để tìm một hung thủ cho cái chết của cha ta, là do Phích Lịch

môn uy hiếp tới địa vị của Liệt Hỏa sơn trang, hay vì khối hỏa khí cùng

tài phú của bọn họ khiến người khác đỏ mắt.”

Lông mày Chiến Phong khẽ nhíu lại, dường như trong cơ thể y có một nỗi đau không thể gọi tên.

Giọng điệu Như Ca càng thêm lạnh lẽo: “Hay vì cả ba lý do đó?”

Chiến Phong nhẹ nàng hít một hơi. “Cô không cần biết.”

Như Ca không ngờ y lại trả lời như vậy, nàng bật cười bảo: “Ồ, hóa ra ta

không nên biết chuyện gì cả, để mặc cho các ngươi gây ra một trận mưa

máu, gió tanh phải không?”

Đôi mắt Chiến Phong từ từ hé mở.

Trong đôi mắt ấy ẩn chứa nỗi thống khổ.

Cùng một mảng lam nhạt khiến người ta phải giật mình.

“Cô vốn nên ở cạnh ao sen, cất tiếng cười ngọt ngào như chuông bạc, ngắm

từng đóa sen hồng, ăn những củ sen tươi, tay chạm nhẹ lên những hạt

sương đọng trên lá sen… Đó mới là hạnh phúc của cô.” Y cười gượng. “Cô

không nên biết tới những chuyện ô uế này, cô chỉ cần ngắm nhìn những đóa hoa sen đẹp nhất trên trần thế.”

Nàng, là đóa sen thuần khiết nhất trên cõi đời này. Còn y chỉ là một đống bùn nhơ nhớp.

Như Ca nhìn y, thật lâu không thốt nên lời.

Rốt cuộc, nàng cũng gượng cười. “Là ai đã cướp đi hạnh phúc của ta?”

Chiến Phong vuốt ve thanh đao bên cạnh.

Thanh đao tên Thiên Mệnh.

Y đau đớn thầm thì: “Là Thiên Mệnh”.

“Thiên mệnh sao?” Như Ca cười nhạt. “Thế gian quả thật có thiê mệnh sao? Trước đây ta chỉ tin vào nỗ lực mà thôi.”

Gió lạnh từ song cửa khép hờ lùa vào p


pacman, rainbows, and roller s