
ốt ruột, len lén đưa tay về sau, giật giật chéo áo của
nàng. Như Ca chớ p chớp mắt, ai da, thiếu chút nữa đã quên bản thân mình còn đang mang một nhiệm vụ quan trọng. Nàng lập tức ra dấu bảo Phong Tế Tế an tâm, sau đó xoay người rời khỏi đại sảnh.
Trăng non tựa rèm mi.
Sao trời đan lấp lánh. Nơi hậ u hoa viên của Phẩm hoa lầu, phong cảnh đình
các mang một nét yên tĩnh đến kỳ lạ, so với vẻ ồn ào náo nhiệt trong nội sảnh dường như là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Dưới ánh trăng.
Như Ca đối diện với bóng ảnh màu trắng phía trước, cao giọng gọi:
- Hữu Cầm tiên sinh, xin ngài chờ cho.
Bóng trắng nọ thoáng chậm lại một chút nhưng vẫn không ngừng rảo bước.
Như Ca chỉ sợ y rời khỏi, vội vàng nâng váy, một mạch chạy đến, vừa chạy vừa hô to:
- Hữu Cầm tiên sinh, đợi ta với, ta có chuyện muốn nhờ ngài giúp! H ữu
Cầm Hoằng nhíu mày, chỉ cảm thấy có một ngọn lửa nóng đang xộc về phía
mình, trước mặt có cảm giác ngột ngạt vì một đôi mắt trong veo đang mở
to nhấp nháy nhìn y.
Thì ra là một tiểu cô nương mặc y phục đỏ. Gương mặt nhỏ nhắn của nàng long lanh trong sáng, vẻ cười lanh lợi, giọng nói thánh thót:
- Hữu Cầm tiên sinh khỏe ạ!
Như Ca mỉm cười nhìn Hữu Cầm Hoằng. Y r ất gầy, đôi mày thường quen nhướng
lên, trên trán đã hằn vài nếp nhăn nhợt nhạt. Ánh mắt của y tỏ vẻ xa lạ, giống như không thích bị người khác quấy rầy. Y đứng tại nơi đấy, tựa
một dòng suối đã bị lãng quên suốt trăm nghìn năm, êm đềm lặng yên,
không yêu không hận.
- Hữu Cầm tiên sinh, ta là nha đầu của Phẩm Hoa lầu, tên ta là Ca Nhi.
- Ta không quen cô!
- À à, thì bây giờ không phải đã quen rồi hay sao?
Nàng cười vẻ thuần khiết, không chút gian dối.
- Tránh ra nào!
Nụ cười của Như Ca se lại, nàng rầu rầu nói: - Tiên sinh, ch ẳng lẽ ngài
không biết muốn nói chuyện với một người xa lạ phải cần dũng khí lớn như thế nào ư? Ngài cứ lạnh băng như thế, sau này sẽ khiến lòng tin của ta
trong việc giao tiếp với người khác chịu sự đả kích rất lớn đấy.
- Không liên quan tới ta. Đố i với mỗi cô nương hay nha đầu trong Phẩm
Hoa lầu mà nói, những kẻ họ tiếp đãi mỗi ngày chẳng phải là “người xa
lạ” hay sao? Tiểu nha đầu này sao lại đi nói lời buồn cười như vậy.
-Ta là người mới tới mà.
Như Ca phô ra một vẻ mặt “âu sầu”, hy vọng có thể tranh thủ sự đồng tình của y, tuy nhiên dường như vẫn không có tác dụng nào.
Đã vậy, nàng quyết định đi thẳng vào vấn đề…
- Tiểu thư của ta mong ngài tấu giúp cho nàng ấy một khúc đàn.
Phải, đây chính là kế hoạch “hoàn mỹ” của Phong Tế Tế. Phong T ế Tế am hiểu
vũ đạo, từng được tài tử đề thơ, khen ngợi dáng múa của cô đẹp như “gió
thanh nâng nhánh liễu gầy, phù dung cả thẹn giữa bầy bướm xinh”. Trường
hợp đêm nay, cô tự nhiên muốn múa một bài để hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Có điều, tài ca múa xuất chúng ở Phẩm Hoa lầu này không chỉ có mỗi mình
cô, Bạc Hà cô nương, Tử Tinh Đình cô nương và Hương Đào cô nương đều rất xuất sắc trong lãnh vực này, vì thế nếu muốn vượt trên tất cả thì cần
phải xuất ra được kỳ chiêu!
Để cho Hữu Cầm Hoằng đệm đàn cho cô! Ai n ấy đều biết, Hữu Cầm Hoằng cao
ngạo thanh tao, từ trước đến nay chưa từng hợp tác với ai chuyện gì. Nếu như có thể thuyết phục được y hỗ trợ, Phong Tế Tế có thể lợi dụng thanh danh của y mà trở thành tiêu điểm được chú ý nhất trong đêm nay.
Có điều, muốn thuyết phục được Hữu Cầm Hoằng là một chuyện muôn vàn khó khăn.
Phong Tế Tế cũng chỉ có thể đánh cược vào khả năng thành công của Như Ca. (Mà kể cũng lạ, cô ta đối với Như Ca có một sự tự tin rất lớn)
Như Ca và Hữu Cầm Hoằng đang đứng trong hậu hoa viên.
Từ hướng đại sảnh bất chợt truyền đến thanh âm của sáo trúc, có người con
gái đang trầm bổng hát ca, lời ý du dương, đượm gan thấm ruột. Nàng bi
ết, các cô nương hiện giờ trong Phẩm Hoa lầu đương tranh tài đấu nghệ,
cuộc ganh đua thể hiện tài năng nhan sắc đã bắt đầu rồi. Phong Tế Tế hẳn là đang mong đợi tin tức tốt lành của nàng. Cho nên, nàng nhất định
phải thành công!
Nàng thấp giọng nài nỉ:
- Xin ngài, Hữu Cầm tiên sinh, hãy đàn giúp cho tiểu thư của ta một khúc thôi, không lâu đâu, sẽ nhanh chóng kết thúc mà!
- Nằm mơ!
Y vòng qua nàng, lại muốn bỏ đi.
Như Ca giữ lấy cánh tay của y, gấp gáp bảo:
-Xin ngài đồng ý cho!
Lòng bàn tay của nàng thật nóng, xuyên cả qua lớp vải áo, ấp lên khuỷu tay phải của y.
Hữu Cầm Hoằng giật mình.
Kế đó, y vẫy nàng ra, cả giận quát:
- Làm càn!
-Đi mà, ngài đồng ý với ta nhé.
Như Ca le lưỡi, giấu hai tay về sau, không nản chí tiếp tục năn nỉ.
Hữu Cầm Hoằng trong lòng phiền nhiễu vô cùng.
Nàng rõ ràng đã buông tay y ra, nhưng sao y vẫn cảm giác được nơi khuỷu tay
ấy rần rật lửa nóng, hệt như bị nàng để lại một vết nung vậy.
- Chỉ cần ngài đồng ý, ta có thể cho ngài một điều ước mà.
Ánh trăng nhu hòa soi tỏ, nụ cười Như Ca hệt như một tinh linh tiên nữ,
dáng vẻ trịnh trọng chờ đợi y chấp thuận. - Ta ch ẳng có ước nguyện gì
cả.
- Không thể nào, ai ai cũng có ước nguyện cả mà. Ngài khẳng định cũng sẽ có.
Hữu Cầm Hoằng cười lạnh.
-Dù có đi nữa, cô cũng không thực hiện được.
Như Ca