Liệt Hỏa Như Ca

Liệt Hỏa Như Ca

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322980

Bình chọn: 10.00/10/298 lượt.

là Phượng Hoàng! Thường ngày Bách Hợp cùng cô ta nước sông không

phạm nước giếng, cớ sao hôm nay cô ta lại giậu đổ bìm leo như vậy?

Bách H ợp không kìm được thế rơi, thân thể ngã nhoài xuống đất. Cô khép mắt

lại, cõi lòng mịt mờ ảm đạm. Cô căm hận! Mọi người vì muốn leo cao mà có thể bất chấp thủ đoạn, miễn đạt được thành công. Cô đơn giản chỉ là

chọn sai phương pháp, vì sao lại rơi vào hố sâu của sự nhạo báng và chà

đạp đến vậy? Cô căm hận!

Một đôi bàn tay nhỏ nhắn ấm áp vươn đến. B ạch Hợp còn chưa kịp ngã xuống

nền đất lạnh lẽo, đôi bàn tay nhỏ nhắn ấm áp ấy đã giữ thắt lưng cô lại

từ phía sau, dùng sức đỡ cô lên, giúp cô đứng vững bên cạnh kẻ đã ngáng

chân mình là Phượng Hoàng.

Phượng Hoàng tức giận vì có kẻ làm mình mất hứng, cúi đầu “phì” một tiếng, nhổ lên chéo áo của Bách Hợp, nhiếc móc:

-Đê tiện! B ạch Hợp vẻ như không nghe thấy gì, cũng không màng quay đầu lại xem ai đã đỡ cô lên, thân thể đờ ra, cứ thế lầm lủi đi thẳng ra khỏi

Phẩm Hoa lầu rồi chìm ngập vào bóng đêm dày đặc ngoài kia.

Như Ca cúi đầu, quay trở lại sau lưng Phong Tế Tế, trong lòng không biết chứa đựng cảm xúc gì.

Phong Tế tế quay đầu trừng mắt nhìn nàng. Cô dùng khăn che miệng, khe khẽ gắt:

- Loại tiện nhân như thế, muội quan tâm tới ả làm gì, chỉ tổ chuốc thêm phiền phức.

Như Ca lặng im không đáp. - Thân th ủ của muội nhanh như vậy, chớp mắt một

cái đã lẻn ra đằng sau ả tiện nhân kia, là dùng công phu gì thế?

Phong Tế Tế hoài nghi hỏi. Cô bất chợt cảm giác dường như mình vẫn chưa hiểu hết về Ca Nhi.

Như Ca hướng về giữa sảnh bảo:

- Tiểu thư, tiết mục cưỡi ngựa vẽ tranh của U Lan cô nương sắp kết thúc rồi, tiểu thư có phải là người tiếp theo không ạ?

Phong Tế tế vội vàng chỉnh trang y phục, sửa lại mạng che, cũng không cố gặng hỏi Như Ca nữa.

Bên trong Phẩm Hoa lầu.

Hữu Cầm Hoằng đang khảy đàn.

Phong Tế Tế đương nhảy múa.

Không ai chú ý đến một tiểu nha đầu…

Nơi hậu hoa viên.

Trăng mờ ảm đạm.

m thanh cổ cầm truyền truyền đến du dương êm ả, nhẹ nhàng mà tinh tế. Như Ca ngẩng đầ u nhìn sắc trời xanh sẫm. Gió đêm lay động bộ y phục màu đỏ của nàng, thổi vạt áo sau lưng phần phật tung bay. Vì không ai ở quanh

đây nên trên gương mặt nhỏ xinh trắng mịn kia bỗng thấp thoáng một nỗi

buồn thương hư ảo.

Có người lướt qua khiến nàng giật mình.

Trên tay người nọ đang cầm một túi đồ nhỏ, dáng lưng vươn thẳng, gương mặt vừa đẹp vừa lạnh lùng.

Như Ca thở dài bảo:

- Sao lại phải đi chứ? Nh ững đóa hoa đào đua nhau hé nở bên cạnh con

người ấy, bóng hoa in lên mặt cô, hắt lên vết tát hai bên má một sắc đỏ

rờn rợn. Cô nhìn chằm chằm vào Như Ca, hai mắt rực lên hận ý, thật lâu

sau mới đáp:

- Ở lại, để các người sỉ nhục, chế nhạo ta à?

- Cô có dũng khí trêu ghẹo Đao Vô Hạ trước mặt mọi người, lại không có dũng khí đối mặt với những lời nhặt nhạnh ấy hay sao?

- Hai việc ấy không giống nhau.

- Không giống chỗ nào?

Bách Hợp cười lạnh:

- Tại sao ta phải nói với ngươi!

Như Ca nhìn cô, bình tĩnh bảo:

- Vì lúc nãy ta đã giúp cô, không để cô ngã dưới chân Phượng Hoàng.

Bách Hợp lại cười lạnh:

-Ngươi cho là ta sẽ cảm ơn ngươi sao?

- Cô sẽ làm vậy.

Như Ca mỉm cười nói tiếp:

- Vì nếu để loại phụ nữ như Phượng Hoàng sỉ nhục, sẽ rất mất mặt.

Ánh mắt Bách Hợp lộ ra vẻ kỳ lạ, khóe môi nở một nụ cười:

- Không sai, ta có hạ tiện đến đâu cũng không thể sánh được với ả Phượng Hoàng lẳng lơ gấp trăm lần ấy!

Dưới bóng hoa đào. Bách H ợp vuốt lấy vết tát bỏng rát trên gương mặt, căm hận nói:

- Tại Phẩm Hoa lầu, nếu chỉ dựa vào nhan sắc của ta mà muốn nổi bật thì

còn khó hơn lên trời. Ta không cam tâm đợi đến khi hoa tàn cánh rụng để

rồi mất đi sức sống, chẳng thể vui hưởng vàng bạc cả đời này nữa. Cơ hội hôm nay ta phải nắm chắc lấy, chỉ cần có thể câu dẫn được Đao Vô Hạ, ta nhất định sẽ moi ra được cả núi vàng hầm bạc từ người y. Với quyền thế

mà y có, sau này cũng sẽ chẳng ai dám khi dễ đến ta, ta đương nhiên phải liều một phen rồi! Phì, bọn họ đều tưởng Đao Vô Hạ sẽ thích cái loại

tiểu thư khuê các vờ vờ vịt vịt ấy cho nên mới đua nhau làm ra vẻ thanh

cao. Buồn cười, nếu hắn thật sự yêu hoàng hoa khuê nữ thì còn đến thanh

lâu làm gì?! Phàm những ai đến thanh lâu đều là thứ hư hỏng, thích xem

nữ nhân thoát y cả! Ta đời nào lại chung giuộc với mấy ả ấy! Ta đơn giản chỉ là cởi cho hắn xem mà thôi!

-Nhưng rồi, cô cũng đã thất bại.

Như Ca nhắc nhở.

Bách Hợp ngẩn ra, nhắm mắt lại rồi lạnh nhạt bảo:

- Cho nên ta mới ra đi.

- Cô định đi đâu?

- Thay tên đổi họ, làm lại từ đầu.

Ánh mắt Bách Hợp se sắt lại:

- Kể từ đêm nay, cái tên Bách Hợp trong Phẩm Hoa lầu đã hóa thành trò

cười cho mọi người, trở nên thối không ngửi được. Ta không thể không đi!

- Vẫn con đường cũ hay sao?

- Ta còn có bản lãnh nào khác chứ!

- Ta có quen một vài bằng hữu, có lẽ bọn họ sẽ giúp cô tìm…

-Thôi đi! Bách H ợp cắt ngang lời nàng:

- Một khi đã là người thanh lâu, thì suốt đời cũng là quỷ thanh lâu, ta

không làm được chuyện gì khác đâu. Vả lại, nếu ngươi thật sự có hướng

đi, tại sao còn phải vào Phẩm Hoa lầu làm gì?

Dưới bóng ho


Disneyland 1972 Love the old s