
hậm ngoảnh mặt đi, một chuỗi những lo âu lóe lên trong đáy mắt.
Lôi Kinh Hồng cười có chút tàn nhẫn. “Muốn làm cho thi thể của Liệt Minh
Kính tan thành tro bụi, sợ rằng chỉ có một nguyên nhân…”
Hắn dừng lại, hệt như đang chơi trò mèo vờn chuột với kẻ đang run rẩy là Như Ca.
Nơi núi hoang.
Trong ngôi nhà gỗ hoang phế hắt ra ánh đèn leo lét.
Đệ tử của Giang Nam Phích Lịch môn ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi mệnh lệnh của thiếu chủ.
Hoàng Tông cuối cùng cũng sốt ruột hỏi: “Là nguyên nhân gì?”
Lôi Kinh Hồng liếc nhìn cô nương áo vàng vừa ngắt lời mình, lạnh lùng cười
bảo: “Nguyên nhân chính là, sợ vết sẹo đao trên người Liệt Minh Kính bị
nhận ra”.
“Đao ư?” Hoàng Tông thất kinh.
“Liệt Hỏa sơn trang chỉ có đao của một kẻ hung ác tàn nhẫn nhất.”
“Ngươi nói Chiến Phong?” Hoàng Tông kinh hãi nói.
Lôi Kinh Hồng ghé sát vào khuôn mặt tái nhợt của Như Ca nói: “Như Ca muội muội, sao muội lại đột nhiên câm nín như vậy?”
Y khẽ lay lay vai nàng, nụ cười ẩn chứa ác ý. “Không phải ngươi muốn biết chân tướng ư? Thế nào? Sau khi biết rồi lại không chịu nổi à?”
Một luồng chân khí nóng rực như lửa đỏ từ cơ thể Như Ca tuôn ra.
Tay của Lôi Kinh Hồng lập tức bị hất văng khỏi vai nàng.
Lôi Kinh Hồng giật mình, cười to: “Không ngờ công lực của Như Ca muội muội
lại mạnh như vậy, làm ta giật thót cả mình!” Đáng ghét, y âm thầm căm
tức, chẳng ngờ lại bị một tiểu nha đầu như thế chấn cho văng tay, thật
là quá mất mặt.
Như Ca đưa mắt nhìn lên, trắng đen phân rõ, trong sáng, quật cường. Nàng
chăm chú nhìn y, lạnh nhạt nói: “Cảm tạ, cho dù lời ngươi nói là thật
hay giả”.
Lôi Kinh Hồng bực bội gắt: “Thiếu gia ta lại đi nói dối hay sao?”
Như Ca đứng phắt dậy. “Ta sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện. Nếu quả không
phải do Phích Lịch môn gây nên, tất sẽ trả lại công đạo cho Phích Lịch
môn.”
“Dựa vào ngươi ư?” Lôi Kinh Hồng khinh khỉnh nói.
“Dựa vào ta.” Như Ca lẳng lặng nhìn y. “Ta là trang chủ của Liệt Hỏa sơn trang.”
Lôi Kinh Hồng ngây ra một hồi. Sau đó, y ngoái lỗ tai bên này, rồi lại
ngoái lỗ tai bên kia, ánh mắt lơ đãng hỏi: “Ngươi là trang chủ ư? Vậy
sao người trong thiên hạ ai cũng bảo Chiến Phong mới là trang chủ?”
Hoàng Tông cả giận bảo: “Chớ có suồng sã như vậy!”
Lôi Kinh Hồng cười to. “Cứ cho ngươi là trang chủ đi, thì cũng là trang chủ bất lực nhất thiên hạ.”
Như Ca quay sang Lôi Kinh Hồng, mỉm cười nói: “Ngươi khích bác ta như vậy,
nói nhiều với ta đến thế, rốt cuộc cũng chẳng phải vì ta chỉ là một tiểu nha đầu làm bánh nướng”. Nàng lại mỉm cười, nụ cười thật đáng yêu. “Ta
tự có cách hành sự của ta. Hiện tại ta chỉ muốn biết rằng, uy lực hỏa
khí của Phích Lịch môn rốt cuộc là lớn đến mức nào.”
Nàng mỉm cười liếc nhìn Lôi Kinh Hồng.
Lôi Kinh Hồng quệt quệt mũi, cầm lấy Kỳ Lân Hỏa Lôi trên bàn bảo: “Chúng ta ra ngoài thử xem”.
Như Ca theo y bước ra.
Ngày hôm sau.
Thiên hạ quần hùng đều tề tựu về Liệt Hỏa sơn trang.
Thiếu Lâm, Võ Đang, Thiên Hạ Vô Đao thành, Tung Sơn, Thanh Thành, Không Động, Nga Mi… Các đại môn phái đó đều có chưởng môn hoặc trưởng lão đến tham
dự.
Bầu không khí trong sảnh đường vô cùng căng thẳng.
Vị trí chủ tọa trong sảnh là một chiếc ghế bằng gỗ giáng hương, chổ dựa
được phủ một tấm da bạch hổ tráng lệ. Như Ca trong bộ y phục trắng muốt, lông chồn trên viền áo choàng giúp cho làn da nàng bóng ngời sáng mịn,
một đôi tay ngọc giấu trong ống tay áo trước ngực. Mắt nàng trong suốt,
bình tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp toát lên vẻ đăm chiêu.
Bên tay phải của nàng là Chiến Phong.
Chiến Phong vận áo vải lam thẫm, ánh mắt u ám, tuy đang ngồi trên ghế nhưng vẫn lộ ra làn hơi lạnh lùng, chết chóc.
Trên hàng ghế giáng hương khắc hoa, phân hai bên trái phải sảnh đường là
chưởng môn, trưởng lão của các đại môn phái và đường chủ của Liệt Hỏa
sơn trang.
Duệ Lãng cả người khoác áo xám, sắc mặt nghiêm trọng, y đứng ở giữa sảnh, kể lại sự việc xảy ra đêm hôm trước.
Mọi người đều chăm chú lắng nghe.
Con ngươi màu tro của Duệ Lãng co lại nhỏ như đầu mũi kim. “Canh ba đêm
qua, phía đông trấn Miêu Hà phát nổ, tổng cộng chết mười lăm người, bị
thương ba mươi chín người, góc bắc của Liệt Hỏa sơn trang cũng đồng thời phát nổ, đường chủ của U Hỏa đường là Chung Ly Vô Lệ không may tử nạn,
đệ tử trong sơn trang chúng ta tổng cộng có mười hai người bị trọng
thương.”
Trong sảnh tức thì xôn xao.
Đao Vô Hạ gấp quạt lại, khẽ thở dài.
Phương trượng Phổ Quang của Thiếu Lâm tay lần phật châu, hàng mi trắng chau lại. “A di đà phật!”
Trưởng lão Vô Phong Tử của Côn Lôn giận dữ nói: “Có biết là ai gây ra hay
không? Không ngờ lại làm ra những chuyện tàn hại bách tính như vậy!”
Trong đám người, bang chủ Thiết Đại Hồng của Thủy Thuyền bang đột nhiên đập
mạnh thiết côn trong tay xuống nền nhà, rầm một tiếng, lửa tóe khắp nơi. “Chuyện này còn phải hỏi sao? Nhất định là do đám giặc Giang Nam Phích
Lịch môn gây nên! Liệt Hỏa sơn trang canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt, bọn
chúng không tấn công được vào chỗ yếu mới trút giận lên những thường dân tay không tấc sắt! Con bà nó chứ, không tiêu diệt Phích Lịch