
ánh mắt hàm sâu vẻ quyến rũ. Cô nhìn về phía Liệt Như Ca
vừa trải qua một đoạn đường phong trần, hai chân đứng lặng, khóe môi từ
từ cong lên một nét cười, rốt cuộc cũng trút bỏ được nỗi lo lắng trong
lòng bấy lâu nay.
Ngườ i con gái kia lại không hề che giấu cảm xúc, hai tay cô vươn ra hệt như một chú chim nhỏ xông về phía Liệt Như Ca, trong tiếng reo hò và những
giọt nước mắt hưng phấn, chằm chặp ôm cứng lấy nàng:
- Tiểu thư! Tiểu thư! Người rốt cuộc cũng chịu quay về rồi sao? Như Ca bị Điệ p Y ôm vào lòng, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào thân thuộc trên
người cô, phát giác ra những giọt nước mắt kia dường như đang thấm vào
cổ mình. Thời khắc này, nàng thật sự cảm nhận được một điều…
Nàng đã trở về rồi.
Nàng không còn là tiểu nha đầu của Phẩm Hoa lầu nữa, nàng cuối cùng cũng vẫn là Liệt Như Ca của Liệt Hỏa sơn trang.
Sương phòng của Liệt Như Ca. Huân Y hai tay dâng cho Như Ca đang nằ m trên
ghế hương một chiếc khăn ướt âm ấm, đắp lên mặt vô cùng thoải mái. Như
Ca nhắm mắt lại, vừa tận hưởng vừa thở dài… Ài, vẫn chỉ có ở nhà là tốt
nhất thôi!
Điệp Y thì như sắp phát hỏa, cô dẩu đôi môi nhỏ nhắn của mình lên bảo: -
Huân Y, đừng quan tâm tới người nữa, tiểu thư vô lương tâm như vậy, còn
trở về làm gì! Nếu người đã không cần chúng ta, chúng ta cũng không để ý tới người đâu!
Lòng Như Ca thầm kêu không xong, một bên hướng ánh mắt sang Huân Y nhờ cô
trợ giúp, một bên kéo lấy tay áo Điệp Y khe khẽ lay: - Điệp Y tỷ tỷ, xin tỷ đừng giận Ca Nhi có được không? Ca Nhi bây giờ không phải đã trở về
rồi sao? Ca Nhi cho dù có ở bên ngoài nhưng lòng vẫn luôn nhớ nhung Điệp Y tỷ tỷ và Huân Y tỷ tỷ mà, sao lại không cần hai người được chứ?
Điệp Y cơn giận vẫn khó nguôi, trừng mắt nhìn nàng:
- Người nói đi là đi ngay như vậy, có biết mọi người sẽ lo lắng lắm hay không?
Như Ca cúi đầu lí nhí:
- Ta xin lỗi mà!
Điệp Y lườm nàng một cái, cơn giận dịu lại đôi chút: - Chúng ta bi ết trong
lòng người không thoải mái, muốn ra ngoài cho khuây khỏa, chúng ta sẽ
không cản người đâu. Người bảo muốn đi đâu, cho dù là chân trời góc biển chúng ta cũng sẽ lập tức theo cùng, cho dù trang chủ sau này có trị tội chúng ta cũng không sợ! Thế nhưng…
Sắc mặc cô tái nhợt: - Người ra đi mà không nói một lời, từ nhỏ đến lớn
người có bao giờ rời khỏi Liệt Hoa sơn trang quá nửa bước đâu, lần này
bỏ đi như vậy, thử hỏi người ta không lo lắng thế nào cho được…
Huân Y nhận lại chiếc khăn từ tay Như Ca, mỉm cười nói: - Ti ểu thư, sau khi người đi rồi, Điệp Y ăn không ngon ngủ không yên, cô ấy còn sợ rằng
người quẫn trí sẽ đi tìm cái chết, thế là băng khắp sông vòng khắp núi
tìm kiếm người.
Điệp Y sắc mặt ửng đỏ, hứ giọng bảo:
- Nói ra chuyện này làm gì chứ?
Như Ca giật mình đến há hốc mồm:
-Ta đi tìm cái chết? Điệp Y tỷ tỷ, tỷ nghĩ ta sẽ quẫn trí đến mức đó à?
Chẳng lẽ, trong ấn tượng của mọi người, nàng là kẻ mềm yếu đến nỗi không chịu nổi một đả kích hay sao?
Điệp Y nhìn nàng không nói gì.
Huân Y lắc đầu đáp:
- Điệp Y, tiểu thư kiên cường hơn trong tưởng tượng của ngươi nhiều lắm,
người quyết sẽ không làm cái việc ngốc nghếch là đi tìm cái chết đó đâu.
Như Ca ngưng mắt nhìn Huân Y và Điệp Y, hai người đã từ nhỏ lớn lên cùng
nàng. Nàng kéo tay hai người lại, trịnh trọng tuyên bố: - Hai v ị tỷ tỷ
an tâm, ta xin hứa với hai tỷ, cho dù gặp phải đả kích lớn thế nào, ta
cũng sẽ cố lấy lại dũng khí mà sống cho thật tốt! Những từ như “tự tử”
hay “tuyệt vọng” vốn không tồn tại trên người của ta! Ta là Liệt Như Ca
kiêu hãnh nhất Liệt Hỏa sơn trang này!
- Giỏi!
Bên ngoài phòng truyền vào một trận cười ha hả, hệt như một cơn gió xoáy thổi tung cửa phòng!
Tiểu nha hoàn Thúy Y ở ngoài vội vàng cung kính thưa:
- Trang chủ đến! Thân cao chín thướ c, tóc râu bạc trắng, một người đứng
tuổi nơi má phải hằn in một vết sẹo sâu đến tận xương tiến bước vào
phòng, ánh mắt lấp lánh nhìn vào gương mặt tràn ngập nước mắt vui sướng
của Như Ca, lớn tiếng nói:
-Có chí khí! Đây mới là con gái ngoan của Liệt Minh Kính ta!
- Cha!
Như Ca “phốc” một tiếng sà vào lòng ông, dùng sức cọ đầu tới lui trước
ngực, cọ đến cái mũi đỏ ửng lên, nước mắt tí tách rơi xuống, nức nở gọi:
- Cha… Cha… Huân Y, Điệ p Y lặng lẽ lui ra.
Liệt Minh Kính ôm Như Ca đang khóc lóc làm nũng trong lòng, trên gương mặt
hằn vết sẹo cắt của ông lộ rõ vẻ trìu mến, bộ râu tóc trắng rậm rạp
không gió mà phần phật tung bay.
Thật lâu sau, ông vỗ về tấm lưng run rẩy của nàng, trầm giọng nói:
-Được rồi, đừng khóc nữa! Nha đầu lớn đến thế rồi mà khóc lóc cứ như con nít vậy, xấu hổ quá đi mất!
Như Ca không chịu buông ông ra, chun mũi lên cố tình hin hít hai cái, nũng
nịu nói: - Thì có sao, ở đây không có người ngoài, khóc trước mặt cha
mình có gì xấu hổ cơ chứ! Hơn nữa ở trước mặt cha, con vốn chỉ là một
đứa trẻ, một đứa trẻ mãi mãi phải khiến cha yêu thương thôi!
Liệt Minh Kính bật cười.
Ông lại nâng niu ôm lấy nàng một lần nữa, sau khi buông ra liền hỏi:
- Thế nào rồi, thu hoạch ở Phẩm Hoa lầu có hài lòng không? Như Ca ngẫ m
nghĩ, nhất định không phải do Ngọ