Teya Salat
Liệt Hỏa Như Ca

Liệt Hỏa Như Ca

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323465

Bình chọn: 7.00/10/346 lượt.

âm của gió.

“Thấy” được tiếng gió cùng với nghe tiếng gió là giống nhau sao?”

“Là giống nhau.”

“Sao lại giống nhau chứ?” Như Ca mở to hai mắt.

Ngọc Từ Hàn hơi cười: “Bởi vì người cho ta chuông, sự quan tâm đối với ta là giống nhau. Có cùng tâm, mặc kệ là gió thế nào, ‘nghe’ đều cũng dễ

nghe.”

Mặt của Như Ca có chút đỏ.

“Sư huynh, như thế nào trước kia không có phát hiện huynh sẽ nói lời dụ người vui vẻ như thế đi?”

Ngọc Từ Hàn giật mình, sau đó cười:

“Muốn biết nguyên nhân chứ?”

“Muốn a.”

“Đó là bởi vì trước kia ta nghĩ thanh âm của mình rất khó nghe, không muốn

lỗ tai của muội chịu tội, cho nên nói vô cùng ít. Hiện tại, ta mới biết

được nguên lai thanh âm của ta còn rất dễ nghe.” Ngọc Từ Hàn nhẹ nhàng

người.

Như Ca kinh ngạc tới rớt cằm xuống: “Sư huynh… huynh… huynh…”

“Sao?”

“Huynh thật là Ngọc sư huynh sao?”

Ngọc Từ Hàn cười vui vẻ cực kỳ, y dùng lực vỗ vỗ đầu Như Ca:

“Có phải là đã dọa muội không?”

Như ca ngơ ngác: “Trời ạ, nguyên lai sư huynh cũng sẽ biết nịnh với mặt rất dầy cơ đấy.” Nàng bỗng nhiên mỉm cười, “đúng vậy đúng vậy, thanh âm của sư huynh dễ nghe nhất, vậy hát cho ta một khúc được không?”

Ngọc Từ Hàn ngây người.

Như Ca kéo kéo tay áo của hắn, tươi cười cầu khẩn: “Được hay không, sư

huynh tốt, thanh âm đều dễ nghe như vậy thì liền hát cho người ta nghe

cá khúc đi.”

Ngọc Từ Hàn cười khổ: “Ta sẽ không hát.”

“Hai đi hát đi, nếu không muội sẽ tức giận đấy.”

“Ca nhi…”

“Nhanh hát đi, muội nếu tức giận thật là sẽ khóc đấy.” Như Ca hắc hắc cười uy hiếp hắn.

Ngọc Từ Hàn đau đầu nhìn sang nàng, biết nàng chỉ cần chuyển sang cái vũ khí “khóc” này, chính là nhất định sẽ không từ bỏ yêu cầu.

“Được rồi.” Y rốt cục thỏa hiệp.

Như Ca hoan hô, cười đến híp mắt lại.

Rừng hạnh hoa.

Trăng tròn.

Gió xuân.

Cánh hoa trong sáng bay rơi lả tả.

Mưa hạnh hoa như mộng như ảo.

Ngọc Từ Hàn nhẹ nhàng ngâm nga khúc nhạc không có điệu, sai nhịp tới hoang

đường, nhưng mà thanh tuyết trầm thấp ôn nhu, tựa như khúc hát ru mê

người nhất, khiến Như Ca dần dần buồn ngủ.

Nàng nhẹ nhàng đánh ngáp một cái: “Đáng tiếc không có xe lăn, không thể lại

ghé vào đầu gối của huynh ngủ.” Cao độ đó là dễ ru ngủ nhất.

“Mệt sao?”

“Dạ.”

“Trở về ngủ được không?”

“Được.” Như Ca xoa mắt, giãy giụa đứng lên. Thật buồn ngủ a, ngay cả hai chân đều có chút buồn ngủ.

“Huynh cõng muội trở về nhé.”

“Ách….” Như Ca giật mình.

Ngọc Tự Hàn cúi người, quay lưng về phía nàng: “Muội quên rồi sao? Hai chân huynh đã có thể đi lại rồi mà.”

Ánh trăng chiếu xuống bóng lưng y, xiêm y xanh nhạt, có vẻ trong trẻo nhưng cũng có chút lạnh lùng.

“Để huynh cõng muội về, được không?”

Nhớ khi còn nhỏ, y thường xuyên thấy Chiến Phong cõng Như Ca đã chơi đùa

mệt nhoài trên lưng, Như Ca nằm trên lưng Chiến Phong cười khanh khách

khoa chân múa tay, Chiến Phong mặc dù bộ dáng lãnh khốc nhưng đôi mắt

như tỏa sáng lại tiết lộ nội tâm vui sướng của y.

Khi đó, y lại chỉ có thể ngồi trên chiếc xe lăn mà nhìn.

Như Ca nhìn lưng Ngọc Tự Hàn, nàng biết mình nên nói không. Nhưng một cơn

đau trào dâng nơi đáy lòng khiến nàng giang hai tay, ôm lấy cổ y.

“Được.”

Thanh âm nàng rất nhẹ.

Nhẹ như một tiếng nỉ non.

Ánh trăng chiếu rọi con đường nhỏ trên núi.

Ngọc Tự Hàn lưng cõng Như Ca chậm rãi đi tới, y vẫn ngâm nga một ca khúc

chẳng có nhạc điệu, tiếng nàng hít thở đều đều vang lên bên tai y, thân

thể ấp áp của nàng phía sau lưng y.

Gió đêm thổi tới mang theo mùi hoa.

Không hề có tiếng côn trùng ca hát giữa mùa.

Thế gian này phảng phất như chỉ còn lại hai người y và nàng.

“Thật tốt…” Nàng nhắm mắt lại, nói như giữa giấc mộng.

“......?”

“Mặc dù huynh không chịu nói vì sao thân thể lại phục hồi, nhưng cứ như vậy

thật tốt.” Nàng cười khẽ, trên lưng y, nàng phảng phất như đứa trẻ mới

sinh trong chiếc nôi. “Muội thích tai của huynh, thích huynh nghe thấy

tiếng động, thích đôi chân huynh…”

Ngọc Tự Hàn hít một hơi dài, không nói gì.

“vĩnh viễn như vậy…. được không….” Như Ca phảng phất như đã muốn ngủ.

“Được.”

Y đồng ý với nàng.

Như Ca thỏa mãn nở nụ cười, sau đó chậm rãi chìm vào mộng cảnh mỹ lệ.

Ngọc Tự Hàn vẫn cõng nàng chậm rãi bước đi.

Nhưng hai chân y bỗng có vẻ trầm trọng.

Chẳng biệt từ khi nào, trời đã bắt đầu mưa nhỏ. Mưa bụi tà tà, giọt mưa rơi

xuống cỏ cây xanh biếc vang lên những tiếng tí tách nhẹ nhàng. Ánh trăng trốn sau áng mây, gió đêm thổi đem theo những giọt mưa mánh lạnh.

Như Ca vẫn chìm trong giấc ngủ.

Ngọc Tự Hàn cởi chiếc áo ngoài, che lên người nàng.

Đi qua một eo núi.

Bỗng nhiên…

Vầng trán Ngọc Tự Hàn nhíu lại, một luồng sát khí nồng đậm đánh tới!

******

Màn đêm tăm tối, không ánh trăng cũng chẳng có sao.

Mưa càng lúc càng lớn.

Bên con đường núi, cỏ dại cao tới nửa người, thấm đẫm máu tươi, tràn ngập

mùi tanh, tử thi cùng tiểng rên rỉ khiến cho tất cả như trong một cơn ác mộng.

Trong mưa gió, có hai người.

Một người mặc áo vải xanh đậm, cả người toát lên mùi rượu, mái tóc quăn u

lam bay phất phơ trong gió, đôi mắt tràn ngập tơ máu, bàn tay phải nắm

lấy thanh đao, lưỡi đao từ từ nhỏ m