Liệt Hỏa Như Ca

Liệt Hỏa Như Ca

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323513

Bình chọn: 8.00/10/351 lượt.

n lai lỗ tai là có thể tự mình nghe ra ảo giác a. Thanh âm nàng là như

thế này sao, không hề quyến rũ ôn nhu, nhưng mà trong trẻo như gió xuân

trong sơn cốc.

“Ngọc sư huynh, là huynh sao?”

Thanh âm kialại vang lên, khó tin như nhìn thấy tiên hoa nở đầy mặt đất trong một ngày mùa đông băng tuyết rơi. Cước bộ của nọ mang theo do dự và

kích động, từ trong rừng hướng y đi tới.

Ngọc Từ Hàn bỗng nhiên không thể hít thở!

Máu từ toàn thân tuôn ra, hướng tới màng tai oanh oanh rung động.

Hắn, chậm rãi xoay người nhìn lại.

Ánh nắng tươi đẹp trong suốt, rừng hạnh hoa trắng noãn như tuyết, hạnh hoa

đau nhau nở đầy ngọn, gió xuân mềm nhẹ hiu hiu, cánh hoa tuyết trắng bay lượn như mưa trong rừng.

Hạnh hoa như tuyết.

Y phục đỏ như hoa.

Nàng đứng ở đầy trời cánh hoa bay lượn, hồng y như lửa cháy theo gió nhẹ bay lên, thoáng như một tồn tại côi lệ nhất trong mộng khiến người nín thở. Nàng khẻ nhếch môi, giật mình nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời như có bó

đuốc thiêu đốt.

Hạnh hoa lâm xuân phong như say a.

Từng cánh hoa rơi xuống, như nghe thấy nhịp tim cuồng loạn của hai người kia.

Nàng nhào vào trong ngực hắn, hai tay của y ôm chặt lấy nàng.

Y ôm chặt như vậy, cái ôm đó chặt tới nỗi có thể xuyên thấu qua huyết

nhục quấn tới xương cốt của nàng. Nàng cảm thấy đau, nhưng mà nàng thích đau, chỉ có xương cốt đều đang đau mới có thể nói cho nàng điều này

không phải đang nằm mơ.

Đến khi nàng cuối cùng từ trong ngực y ngẩng đầu lên, nước mắt đầy mặt

Nàng cất tiếng khóc lớn.

Nàng khóc giống như một đưa nhỏ, bộ dáng khóc rất xấu, nước mũi đều chảy

xuống, tiếng khóc của nàng thảm hại sướt mướt, trên mặt một phiến nước

mắt bẩn hề hề.

Nàng khóc lớn:

“Huynh còn sống phải không? Huynh còn sống!”

Ngọc Từ Hàn lại đem nàng ôm chặt, y không thể lần nữa chịu nổi nàng ly khai.

“Nói mau a, huynh có phải còn sống hay không? Đây không phải là quỷ hồn của huynh đúng không?”

Nàng hoảng sợ khóc.

Y hôn lên đỉnh đầu của nàng, trong yết hầu có lệ ý nồng nhiệt:

“Đúng, ta còn sống.”

Thân thể nàng bắt đầu run rẩy, thật lâu sau mới chậm rãi bình tĩnh lại, bỗng nhiên, lại run rẩy phẫn nộ, nàng đẩy y ra, cả giận nói:

“Sư huynh xấu! Đã là còn sống, vì cái gì không đến tìm ta?! Huynh có biết

hay không ta nghĩ đến huynh gặp nguy hiểm, thậm chí nghĩ đến huynh đã

chết! Huynh có biết loại lo lắng cùng sợ hãi này không? Hàng ngày hàng

đêm không thể ngủ, tim giống như đã bị xé rách ra! Ta gửi thư đến Tĩnh

Uyên vương phủ tìm huynh, đến Ngư Bình tìm huynh, thậm chí đến Liệt Hỏa

sơn trang tìm huynh…. Huynh còn sống, vì cái gì một chút hồi âm cũng

không gửi cho ta chứ? Cho dù huynh bề bộn nhiều việc, không muốn gặp ta, cũng có thể nói cho ta huynh còn sống, huynh đang ở nơi nào chứ!”

Mấy ngày liền lo lắng khiến Như Ca ở trước mặt y bạo phát.

“Ca nhi…”

Ngọc Từ Hàn ôm chặt lấy nàng.

Nàng tức giận khóc: “Sư huynh, ta sẽ không bao giờ để ý huynh nữa…”

Y ôm nàng, nhắm mắt lại: “Ca nhi......” Nước mắt của nàng ướt sũng quần

áo hắn, nước mắt ấm áp khiến cho tâm tạng y nóng lên. Giờ phút này, vô

luận là nàng khóc hay giận, chỉ cần nàng sống sờ sờ trong lòng y là tốt

rồi.

Như Ca giận dữ nói: “Này, ta nói ta không bao giờ muốn để ý tới huynh nữa!”

Ngọc Từ Hàn khẽ cười.

Như Ca trừng mắt hắn: “Cười cái gì?!” Y như thế nào đều sẽ không sợ chứ?

Ngọc Từ Hàn dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau khô vệt nước mắt của nàng, cười như xuân thủy:

“Muội sẽ không.”

“Vì sao sẽ không?”

“Bởi vì Ca nhi vĩnh viễn sẽ không thực sự tức giận, tựa như…”

Nàng rưng rưng nhìn hắn: “... tựa như sư huynh cũng sẽ vĩnh viễn không tức giận Ca nhi?”

“Đúng vậy.”

Ngọc Từ Hàn khẽ cười, sự ôn nhu trong ánh mắt khiến cánh hoa đang bay lượn như say.

Như Ca không biết nên giận hay nên cười, nhưng mà nhìn y tươi cười, lòng

rốt cuộc không thể thật sự tức giận. Nàng cắn môi, mũi thút thít:

“Huynh—huynh là sư huynh xấu! Nhưng mà--”

Nàng mang theo lệ ý không khóc mà cười: “Thấy được huynh thật tốt.” Một nụ

cười đó, phảng phất có ngàn đạo quang mang mỹ lệ đem rừng hạnh hoa chiếu sáng như thiên đường giữa nhân gian.

******

“Là Tuyết nói cho muội biết, huynh hôm nay sẽ đến đến Vũ Di Sơn.” Dưới chân núi, trong một căn nhà nông dân giản dị, Như Ca vừa thái rau vừa cười

nói, “Nguyên bản còn có chút bán tín bán nghi, không nghĩ tới quả nhiên

gặp được huynh.”

Ngọc Từ Hàn giúp nàng chọn rau.

Như Ca quay đầu nhìn hắn, nhịn không được hỏi: “Sư huynh, huynh vì cái gì

bỗng nhiên có thể nghe được âm thanh, bỗng nhiên có thể đi lại thế?” Tại Hạnh hoa lâm nhìn thấy hắn, bởi vì y đứng , khiến nàng hoài nghi chính

mình nhìn hoa mắt. Rồi sau đó, lại giật mình phát hiện y vậy mà hai tai

cũng tốt .

“Cao hứng sao?”

“Đương nhiên cao hứng a!” Như Ca hưng phấn mà nói,“huynh không hiểu được, muội từ rất nhỏ ở liền nghĩ, nếu Ngọc sư huynh có thể cùng mọi người giống

nhau khỏe mạnh, nhất định là người hoàn mỹ nhất… giỏi nhất toàn thiên

hạ!”

“Hóa ra, muội thất vọng khi huynh là người tàn phế.”

Như Ca dùng sức lắc đầu:

“Không phải! Ở trong lòng muội, mặc kệ thân thể của huynh là hình dá


80s toys - Atari. I still have