Liệt Hỏa Như Ca

Liệt Hỏa Như Ca

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323524

Bình chọn: 9.00/10/352 lượt.

ng gì, đều là sư huynh ta thích nhất. Nhưng mà, muội không hy vọng bởi vì thân thể của huynh khiến huynh không vui vẻ.”

Y mỉm cười: “Huynh không có để ý …”

Nàng cúi đầu tiếp tục thái rau:

“Gạt người, huynh đương nhiên để ý. Bởi vì nghe không được âm thanh, huynh

cũng rất ít cùng người khác nói chuyện với nhau, bởi vì không thể đi

lại, huynh luôn luôn cách mọi người rất xa. Huynh nhìn qua yên lặng bình tĩnh, dường như cái gì cũng không để ý, nhưng mà, khi huynh thấy đám

hài tử khác đùa nghịch, liền sẽ chán nản xoa xoa nhẫn ngọc trên tay.”

Ngọc Từ Hàn giật mình, sự chua xót trong ngực khiến ngón tay y hơi hơi bắt chặt.

Như Ca bỏ đồ ăn đã cắt xong vào trong mâm, xoay người đi tới: “Rau xong chưa?”

“Xong rồi.”

Nàng cười đến cong mắt lại:“A, chọn thật sạch a, quả nhiên là ... sư huynh cừ nhất.”

Ngọc Từ Hàn cười nói:“Quá khen.”

Như Ca nhìn nhìn hắn, thở ra một hơi: “Thật tốt, sư huynh không có tức giận.”

“…?”

“Muội nghĩ đến vừa rồi nói như vậy, sư huynh sẽ không vui vẻ.” Nàng nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời,“Bởi vì là sư huynh tốt nhất, cho nên ta không muốn

sư huynh trốn tại trong góc yên lặng. Có thể bởi vì thích mà yên lặng,

lại không muốn bởi vì tàn tật mà yên lặng.”

Ngọc Từ Hàn cũng nhìn nàng, đáy mắt có cảm tình như biển cả:

“Được.”

Như ca cười:“Được cái gì?”

Y mỉm cười: “Huynh biết, muội chỉ muốn tốt cho huynh thôi.”

Một loại cảm tình mộc mạc, từ rất nhỏ bắt đầu, nàng biết y làm tất cả đều

là vì tốt cho nàng, y cũng biết tất cả nàng làm đều là vì tốt cho y.

Y và nàng yên lặng chăm chú nhìn nhau, nụ cười giống như đóa hoa hạnh phúc nở rộ trong lòng hai người.

Cảm tình như vậy không có một tia hoàn nghi và khoảng cách.

Khi Tuyết đẩy cửa mà vào, vừa lúc nhìn thấy Như Ca cùng Ngọc Từ Hàn nhìn

nhau cười. Nàng giật mình tại cửa, ánh mặt trời ban ngày chiếu sáng y

sam tuyết bạch, đôi mắt tuyệt mỹ thoáng lóe ra quang mang cổ quái.

Tuyết ho nhẹ một tiếng, đem một con thỏ hoang đặt lên bàn, nói với Như Ca: “Trong nhà có khách, ta bắt con thỏ làm thêm đồ ăn.”

“Khách?” Như Ca khó hiểu hỏi, “Ai?”

“Sư huynh ngươi a, y chẳng phải khách của chúng ta sao.” Ngọc Từ Hàn ôm tay hành lễ với Tuyết, Tuyết nhưng lại cũng không để ý chút nào.

Như Ca cười nói: “Ngọc sư huynh mới không phải là khách gì đi.”

“Không phải khách? Vậy y là cái gì, là ca ca của ngươi, hay là tình nhân của ngươi?”

Như Ca mở to miệng: “Huynh ấy là sư huynh của ta a.”

Tuyết liếc mắt mắt Ngọc Tử Hàn đang trầm tĩnh yên lặng, giống như cười mà

không phải cười: “Nghe rõ hay không, ngươi bất quá chỉ là sư huynh mà

thôi.”

Ngọc Từ Hàn hờ hững cười.

Như Ca cắn môi, mặc dù nghe ra khẩu khí không thân thiện của Tuyết, nhưng

mà mới vừa gặp sư huynh, nàng không muốn khiến không khí trở nên quá kỳ

quái! Thế nên, nàng cầm lấy con thỏ kia, cười nói: “Thỏ muốn làm thế nào đây? Thịt kho tàu được hay không?”

Tuyết tựa hồ đang giận dỗi: “Hỏi sư huynh ngươi ấy!”

“Cái này… sư huynh chỉ ăn chay…” Như Ca khẽ nói, vội vàng cười mặt mày sáng lạn, “Tuyết, ngươi thích thịt kho tàu chứ?”

Tuyết xị mặt ra, trong lòng tràn đầy đau khổ: “Nguyên laingươi chỉ biết là sư huynh ngươi ăn chay sao? Ta đây? Ta có hay không có nếm qua thịt?”

Hai mảnh mây đỏ bay lên hai gò má của Như Ca, nàng chân tay luống cuống:

“Xin… xin lỗi…”

Tuyết bực bội trừng nàng một cái, xoay người rời khỏi nhà bếp, cửa bị khóa kêu rất to.

Như Ca đứng ở trong, trong lòng rối bời, cảm thấy chính mình dường như làm

sai cái gì, lại cảm thấy trận trận ủy khuất, nhịn không được đỏ mắt lên.

Ngọc Từ Hàn vuốt vuốt tóc nàng, khẽ nói: “Đi qua đi, hình như y giận rồi.”

Một gốc cây đào ngoài sân.

Lá cây xanh biếc, hoa đào đỏ tươi, ánh mặt trời sáng loáng xuyên qua khe

hở cành là chiếu lên bạch y của Tuyết, vẻ mặt của y rất tức giận, nhưng

sự rực rỡ tới lóa mắt vẫn khiến cho người khác nhìn thấy mà tâm thần lay động.

Đến khi thấy Như Ca Tuyết tức giận quay đầu đi. Như Ca cắn môi, nhìn y một

cái, ngồi xuống bên cạnh y, cũng không nói gì, chỉ là ôm đầu gối nghĩ

tới cái gì.

Dưới tán cây hoa đào.

Hai người cổ quái trầm mặc.

Trong lòng Tuyết càng ngày càng bực bội, nguyên tưởng rằng nàng đuổi ra ngoài để giải thích, nhưng chẳng lẽ nàng một điểm cũng không để ý mình sao?

Lúc này Như Ca ôm đầu gối thấp giọng nói:

“Tuyết, cám ơn ngươi.”

Y nổi giận: “Cám ơn cái gì! Sư huynh ngươi lại không ăn thịt thỏ.”

“Cám ơn ngươi để ta gặp được sư huynh.”

Tuyết trừng mắt nàng một cái: “Sư huynh! Sư huynh! Ở trong lòng ngươi chỉ có

một Ngọc Từ Hàn hay sao?! Ta đây? Ta ở trong lòng ngươi thì tính là gì?”

Như Ca quay đầu nhìn nàng, con mắt trắng đen rõ ràng lóe sáng:

“Ngươi – là người ta quyết tâm phải nỗ lực để yêu.”

Tuyết nhất thời nín thở.

“Nhưng mà” Như Ca cười khổ, “Ta không biết phải làm như thế nào mới có thể yêu ngươi.”

Nàng xoa xoa mặt, uể oải nói: “Tuyết, ta không hiểu ngươi, ngươi biết không? Rất nhiều khi, ngươi là rất tinh tế, tựa giống như người bạn tốt nhất

của ta, có đôi khi, ngươi tựa như một đứa trẻ tính tình tùy hứng khiến

cho ta không biết làm sao.”

Tuyết trầm mặc không nó


Pair of Vintage Old School Fru