Teya Salat
Liên Hoa Yêu Cốt

Liên Hoa Yêu Cốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325923

Bình chọn: 9.5.00/10/592 lượt.

phải bảo Lam Úy trực tiếp đến lấy tài liệu từ trong xe về.

“Úy Úy, giờ em đã ngủ đủ rồi, ăn cũng no rồi, hãy nói cho chị biết về giấc mộng của chị Nghiêm Ngôn đi.” Cổ Liên ngồi

trong sân, trải tài liệu lên mặt bàn, lật giở từng tờ xem xét: “Cái tài

liệu khỉ gió gì đây không biết! Xem chả hiểu gì cả!”, Cổ Liên bực dọc

mím môi.

“Ha ha ha… Đương nhiên tỷ không hiểu rồi”, Lam Úy trôi lãng đãng giữa không trung, phá lên cười rũ rượi: “Tỷ mới chưa đầy bốn tuổi, cứ cho là thần đồng thêm nữa cũng không thể hiểu hồ sơ tài

liệu của Sở Cảnh sát được!”.

“Hứ! Đều tại chú Quan mèo lười kia cả. Rõ ràng

đến tìm chị, thế mà bây giờ lại ngủ như heo chết.” Cổ Liên sắp xếp lại

tập tài liệu rồi bỏ vào túi hồ sơ như cũ: “Thôi, em đem trả đi, lát nữa

bà nội nhìn thấy thì phiền lắm”.

“Ha ha…”, Lam Úy cầm túi hồ sơ rồi nhanh chóng biến mất.

“Liên Liên”, lúc này Phương Tĩnh Hương đã ăn mặc

chỉnh tề bước tới bên bàn, lo lắng nhìn cháu gái: “Nghe nói cảnh sát

trưởng Quan lại tới. Sao chú ấy cứ đến tìm con suốt vậy?”.

“Chú ấy đến để hỏi con về chuyện chị Ngôn Ngôn.”

Cổ Liên nắm chặt tay Phương Tĩnh Hương, đùa nghịch: “Bà nội yên tâm! Con không có chuyện gì đâu. Chú Quan là cảnh sát, làm sao có thể để con gặp nguy hiểm được, còn cả thầy Bạch nữa, hai người họ sẽ bảo vệ con mà”.

“Ừ, vậy bà yên tâm rồi. Lát nữa bà phải ra ngoài, Liên Liên ở nhà nhớ nghe lời cô Tuệ, biết chưa?”, Phương Tĩnh Hương

đứng dậy nhìn đồng hồ: “À phải rồi, hôm nay thứ ba, thầy Bạch sẽ đến

dạy. Liên Liên không được nghịch ngợm đâu đấy!”.

“Con biết rồi bà ạ, bà nhanh đi, kẻo muộn mất!”, Cổ Liên ngoan ngoãn trả lời, đưa túi xách cho bà.

“Vậy bà đi đây!”, Phương Tĩnh Hương tiến về phía chiếc xe đỗ ở cổng.

“Tạm biệt bà nội!”, Nhìn theo bóng xe chở Phương

Tĩnh Hương vút đi, Cổ Liên buồn chán nằm bò ra mặt bàn: “Úy Úy, mau gọi

chú Quan dậy đi! Chú ấy ngủ đến hai tiếng đồng hồ rồi”.

“Vâng!” Ngồi trong xe Quan Ân, cảm nhận được mệnh lệnh của Cổ Liên truyền đến, Lam Úy cười khúc khích, khẽ vung tay vẩy

loại bột màu xanh vào mặt người đàn ông đang say giấc nồng.

“Hắt… xì!” sau cái hắt hơi bất chợt, ý thức của

Quan Ân lập tức tỉnh táo như thường: “Chết rồi! Đã chín giờ rồi!”. Nhìn

chiếc đồng hồ trong xe, Quan Ân vội vàng chộp lấy túi hồ sơ bên cạnh,

nhào xuống xe, chạy thẳng về phía cánh cổng lớn của ngôi biệt thự nhà họ Hàn.

“Có ai ở nhà không?”, Quan Ân vừa điên cuồng bấm chuông vừa la hét.

“Cảnh sát Quan, anh tỉnh rồi hả?’, không lâu sau cô Tuệ mỉm cười từ trong nhà bước ra: “Liên Liên đợi anh lâu lắm rồi đó!”.

“Cái đó… Cô Tuệ, cô biết trước tôi sẽ đến sao?”, Quan Ân cười ngượng nghịu.

“Đúng thế, sáng sớm ra ngoài mua thức ăn, tôi

nhìn thấy anh đang say giấc nồng trên xe.” Cô Tuệ vừa cười vừa mở cửa:

“Anh đó, dù bận đến mấy cũng phải biết chăm sóc bản thân một chút! Liên

Liên ở sân sau, anh vào gặp nó đi. Để tôi làm cho anh chút gì ăn sáng!”.

“Không cần đâu cô Tuệ! Lát nữa tôi đi ngay!”, Quan Ân đỏ mặt, vừa nói vừa bước về phía sân sau.

“Thế không được! Đây là mệnh lệnh của bà chủ nhà chúng tôi, anh đợi nhé!” Đóng cổng xong, cô Tuệ tất bật chạy về phía nhà bếp.

“Chú Quan dậy rồi ạ?”, Cổ Liên đang vắt vẻo trên chiếc xích đu trong sân, che miệng cười khúc khích.

“Ý! Mọi người trong nhà cháu còn ai chưa biết chú ngủ quên trên xe nữa không?”, Quan Ân buồn bực ngồi xuống cạnh Cổ Liên

trên xích đu.

“Hình như không ạ!” Nhìn bộ dạng của Quan Ân, Cổ Liên ôm bụng cười ngặt nghẽo.

“Đừng cười nữa, được không?”, Quan Ân nóng nảy

nhìn Cổ Liên đang cười phá lên vẻ rất đỗi khoa trương trước mặt. Anh

đang định mở miện thì điện thoại di động trong tay bỗng réo chuông: “A

lô! Xin chào!”, Quan Ân bấm nút nhận: “Cái gì? Ở đâu? Được rồi, tôi sẽ

đến ngay!”.

“Sao vậy chú Quan?”Thấy vẻ mặt quan trọng của Quan Ân khi tắt điện thoại, Cổ Liên bỗng thấy trong lòng bất an.

“Sáng sớm nay xuất hiện nạn nhân thứ năm rồi”…

6

Nạn nhân thứ năm bị sát hại là Lâm Tử Cương, năm

mươi sáu tuổi, chủ cửa hiệu kim hoàn, tử vong vào lúc ba rưỡi sáng nay,

nguyên nhân do sợ hãi quá độ dẫn đến nhồi máu cơ tim.

“Anh Quan, bên pháp y nói tử thi này rất giống

với tử thi thứ tư, trên thân thể không hề thấy bất cứ thương tích nào,

cũng chẳng có dấu vết trúng độc.” Phó phòng Đại Lý đưa tập tài liệu

trong tay cho Quan Ân vừa vội vã bước vào: “Thêm nữa, vừa rồi bọn em đã

tìm kiếm ở hiện trường vụ án, xác định tại thời điểm xảy ra án mạng,

khóa trên các cửa sổ và các cửa ra vào đều không xuất hiện dấu hiệu bị

phá, xung quanh người chết rất sạch sẽ, toàn bộ căn phòng trừ dấu vân

tay và dấu chân của người bị hại thì không phát hiện ra bất cứ dấu hiệu

nào của người thứ hai”.

“Tôi muốn xem tử thi một chút. Các cậu tìm kiếm

cẩn thận lần nữa, xem có bỏ sót manh mối nào không”, Quan Ân vừa nói vừa bước vào căn phòng xảy ra án mạng.

Đây là ngôi biệt thự xây theo kiến trúc phương

Tây, vị trí của các xác chết nằm vừa đúng trong phòng khách nhỏ giữa

phòng ngủ và cầu thang tầng hai. Từ chỗ ngoặt của cầu thang có thể nhìn

rõ một cẳng chân người chết lòi ra ngoài phòng khách