
ững người
từng tiếp xúc với chị ấy dường như đều chết cả. À phải rồi, chú Quan,
nạn nhân sáng nay có quen chị ấy không? Tên người đó là gì ạ?”.
“Nạn nhân thứ năm tên Lâm Tử Cương, chủ hiệu kim hoàn Hội Thông…”, Quan Ân lật xem tài liệu ghi chép.
“Lâm Tử Cương? Chú nói tên ông ta là Lâm Tử
Cương?”, Cổ Liên bỗng ngắt lời Quan Ân: “Các chú không cần điều tra nữa, nếu Nghiêm Ngôn thật sự là hung thủ, cháu nghĩ người đầu tiên chị ấy
giết phải là Lâm Tử Cương”.
“Vì sao?”, Quan Ân kinh ngạc nhìn cánh cửa phòng cấp cứu.
“Chẳng phải chú muốn biết vì sao chị Nghiêm Ngôn
lại rời khỏi nhà cô chú mình hay sao? Cháu nói với chú nhé!”, Cổ Liên
đứng dậy bước đến trước mặt Quan Ân: “Thật ra hôm nay cháu tới vì muốn
hỏi chị ấy toàn bộ câu chuyện. Chị ấy đã thẳng thắn kể lại mọi chuyện
với cháu. Từ một năm trước, chị ấy luôn mơ thấy ác mộng, và cũng từ đó,
sức khoẻ của chị ấy ngày càng giảm sút. Chị ấy rất đau khổ, nhưng không
biết phải làm thế nào. Thực ra chị Nghiêm Ngôn rất đáng thương. Sau khi
mẹ mất, chị ấy chuyển đến ở với cô chú, song nhà Trần Yên Hoa đối xử với chị ấy chẳng khác gì con ở, không những bắt làm tất cả mọi việc trong
nhà mà còn thường xuyên đánh đập, mắng mỏ chị ấy nữa. Vốn chị Nghiêm
Ngôn vẫn cố chịu đựng bởi nghĩ rằng, dù tồi tệ hơn nữa thì đó vẫn là
những người thân duy nhất của mình nên chị ấy chưa từng có ý định bỏ đi. Thế nhưng, gia đình kia lại táng tận lương tâm đẩy chị ấy vào đường
cùng không lối thoát, khiến chị ấy chẳng còn cách nào ngoài bỏ trốn!”.
“Bọn họ làm gì cô ấy?”, Quan Ân lo lắng hỏi.
“Gã Lâm Tử Cương mà chú vừa nói chính là một
trong những người cùng hợp tác cung ứng với mẹ chị Nghiêm Ngôn năm đó.
Sau khi chị Nghiêm Ngôn trả cho hắn số tiền một nghìn năm trăm vạn, hắn
còn mặt dày bỏ ra năm mươi vạn đổi lấy đêm đầu tiên của chị Nghiêm Ngôn. Chị ấy phẫn nộ từ chối nhưng con quỷ già háo sắc kia vẫn chưa chịu bỏ
cuộc. Biết chị ấy đang sống tại nhà cô chú, ông ta liền bỏ ra một trăm
vạn mua chuộc nhà Trần Yên Hoa để bọn họ lừa Nghiêm Ngôn đến nhà hàng.
May sao chị Nghiêm Ngôn biết được thủ đoạn đó, đã lập tức bỏ trốn khỏi
nhà họ Trần, nếu không, từ nay về sau chị ấy sẽ không còn ngẩng đầu lên
được nữa.”
“Đúng là bọn cầm thú, chết vẫn còn nhẹ!”, Quan Ân siết chặt tay: “Sau đó thì sao? Cô ấy đã đi đâu?”.
“Sau đó chị ấy dùng chút tiền mang theo mua vé
tàu đi Đài Loan, nơi chị ấy đã vô tình gặp được người hàng xóm cũ. Thấy
chị Nghiêm Ngôn không có nơi nào để đi, bà lão tốt bụng liền giữ chị ấy
lại. Chị ấy sống cùng bà một năm thì bà lão mất. Sau đó con gái bà vừa
may quen cô Tuệ, liền giới thiệu chị ấy vào làm ở nhà cháu.”
“Điều này cho thấy khi vụ án xảy ra, cô ấy đã ở
trong nhà cháu”. Quan Ân nhíu mày suy nghĩ: “Vậy cô ấy thực sự không có
thời gian để gây án. Nhưng những nạn nhân này toàn bộ đều liên quan tới
cô ấy, hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp, điều này phải giải thích sao?”.
“Cái chỗ Thính Khiếu Cư đó, chú Quan đi điều tra
thế nào rồi ạ? Bên trong có nhiều tài liệu lắm…”, Cổ Liên nháy mắt với
Quan Ân vẻ bí ẩn.
“Cháu cũng biết Thính Khiếu Cư à?”, Quan Ân có chút ngạc nhiên: “Nhà hàng đó và vụ án này có quan hệ gì với nhau sao?”.
“Chị Nghiêm Ngôn có nhắc đến chỗ ấy. Khi chị ấy
năm tuổi, mẹ từng đưa chị ấy đến đó một lần, cũng chính là nơi chị ấy đã cứu một chú chuột mới sinh khỏi bị nuốt sống, rồi nuôi nó như con vật
cưng tới lớn. Tuy nhiên, khi chạy trốn khỏi nhà Trần Yên Hoa, do thiếu
tiền, chị ấy đành phải bán con chuột đi. Trùng hợp là người mua nó lại
chính là người của Thính Khiếu Cư.” Cổ Liên ngồi lại xuống cạnh Quan Ân: “Chú bảo đó có phải là trùng hợp ngẫu nhiên không? Mà chú cũng biết khả năng của cháu, cháu có thể nói rằng bên cạnh Nghiêm Ngôn có một hơi thở siêu nhiên. Cho nên vụ án này chắc chắn liên quan tới con chuột bị bán
kia”. Cổ Liên nhìn lên, cực kỳ tự tin mỉm cười với Lam Uý đang bồng bềnh giữa từng không.
Một người làm điều xấu xa tội lỗi, người ấy nhất định sẽ phải chịu báo ứng đã được định sẵn ở một nơi nào đó…
8
Hơn năm giờ chiều, Nghiêm Ngôn được đưa ra khỏi
phòng cấp cứu. Cô gái với sắc mặt xanh xao không chút sinh khí nằm trên
giường bệnh, chỉ duy nhất những đường gấp khúc lên xuống trên chiếc máy
đo nhịp tim là thể hiện rằng cô vẫn còn sống.
“Bác sĩ, cô ấy sao rồi?”, Quan Ân nhẹ nhàng gọi bác sĩ chủ nhiệm sang một bên: “Cô ấy bị bệnh gì vậy?”.
“Anh là người nhà bệnh nhân?”, bác sĩ chủ nhiệm
nhìn Quan Ân chằm chằm với ánh mắt sắc lẹm: “Chắc cô ấy là em gái anh?
Anh là anh trai kiểu gì mà em gái bị suy nhược thần kinh thời gian dài
như vậy cũng không biết? Cô ấy không chịu được bất kỳ kích động nào,
chính vì vừa rồi bị xúc động quá mạnh nên mới dẫn đến suy tim đột ngột
đó”.
“Ồ, xin lỗi bác sĩ, tôi không phải người nhà cô
ấy.” Vô duyên vô cớ bị mắng, không biết phải làm sao, Quan Ân đành giơ
ra chiếc thẻ cảnh sát: “Tôi là cảnh sát, cô ấy là nhân chứng quan trọng
trong một vụ án chúng tôi đang điều tra, hy vọng bác sĩ có thể phối hợp
với công việc của chúng tôi”.
“Ồ, xin lỗi. Vừa rồi thái độ của tôi