
ủ quên. Nhưng rồi cô cũng gật gù ngủ thiếp để rồi những cơn ác mộng xuất hiện,
cô hoảng sợ hét lên và thức tỉnh. Cô sợ lắm ! Cô mong sẽ có mẹ và cha
bên cạnh nhưng cuối cùng họ không có. Cô đã phải tập tự đối mặt với sợ
hãi ngay từ thuở ấu thơ. Nhưng với 1 người yếu đuối như Ngọc Linh thì có lẽ sẽ không bao giờ được. Những nỗi sợ hãi đó đã dần dần ngấm vào người cô khiến cho cô hoảng sợ. Cô sợ ngủ trong bóng tối. Cô rất sợ cô đơn 1
mình. Nhiều đêm cô cũng không ngủ được. Những nỗi đau mà Ngọc Linh nếm
trải chắc hẳn ai thấy cũng cảm phục và thương tâm cho cô.
Cứ tưởng mình sẽ mãi khóc trong mơ vậy mà Ngọc Linh lại được 1 bàn tay
ấm áp nắm. Cô không biết đó là ai nhưng chỉ biết nó rất dịu dàng, ấm áp. Nó giúp cô vững tin hơn và rồi những cơn ác mộng đó dần dần trôi qua.
Tấn Phong ngay khi thấy Ngọc Linh không sao nữa, anh lặng lẽ rời khỏi và đi sang phòng của Gia Huy. Anh rất đau xót khi nhìn Gia Huy bị thế này. Nghe đâu là bác sĩ bảo xương có chút vần đề, phần xương vai thì hình
như là bị nứt và phần não cũng có dấu hiệu xuất huyết. Tấn Phong không
khỏi thương tâm khi nhìn kẻ thù của mình.
Một bài entry trên blog của Tấn Phong có viết thế này :
“ Tôi và em cùng bị bắt cóc, cùng lo lắng và hoảng sợ nhưng có lẽ
tôi can đảm hơn em nhiều ! Em…tôi thương em và tôi thích em. Rất thích.
Vì không muốn bị em tổn thương nên tôi quyết định ngay lúc hỏi những
điều thắc mắc với tên bắt cóc tôi đã không nói ra tên hắn. Tôi đã cố
chọc cho hắn nổi điên và thế là mọi chuyện đã giống như bây giờ. Em thì
không sao nhưng hắn thì bị thương khá nặng và đang hôn mê.
Tôi vô cùng cảm phục hắn. Tôi ghen tị hắn. Hắn yêu em hơn tôi, vì em hắn nguyện chịu thương thay em. Tôi có thể thấy được khoảng khắc hắn chịu
đòn chiếc ghế thay em. Hắn ôm em chặt đến mức nếu tôi là em tôi nghĩ
mình đã ngạt thở. Hắn dùng thân hình to lớn của mình để bao bọc em không cho em tổn thương dù một giây phút nào. Đôi mắt hắn dù ánh lên nét đau
đớn nhưng lại vô cùng mãn nguyện. Tôi tự hỏi rằng phải chăng lúc đó hắn
nghĩ mình có thể chết ngay sau chịu đựng chiếc ghế ấy nhưng lại hạnh
phúc vì cứu được em ?
Gia Huy ơi, tại sao ngươi lại yêu Ngọc Linh nhiều hơn ta ? Tại sao lại
thế ? Nếu ta là em ta đã chọn ngươi rồi. Ta chỉ biết trêu chọc cô ấy
trong khi ngươi lại rất đỗi dịu dàng và ấm áp. Rốt cuộc là ngươi nghĩ gì ? Tại sao ngươi bắt cóc cả ta và em để rồi cứu em ? Ngươi không muốn em tổn thương mà sao ngươi làm thế ?
Gia Huy à, ta sẽ gọi ngươi bằng một tiếng bạn nhé ! Nếu sau này tôi làm
tổn thương em thì tôi mong cậu sẽ là người thay tôi quan tâm và bảo vệ
em. Tôi mong cậu cứ đánh tôi thật mạnh để trả thù cho nỗi đau của em.
Dù bây giờ cậu chưa tỉnh nhưng tôi tin rằng rồi mai đây cậu sẽ tỉnh lại, cậu sẽ tiếp tục yêu và bảo vệ Ngọc Linh. Tôi sợ tôi không đủ khả năng
làm em cười như cậu, tôi sợ mình sẽ làm đau Ngọc Linh thế nên tôi sẽ
giao cho cậu bé con. Tôi chỉ có 1 ước nguyện chân thành là cậu làm cho
bé con hạnh phúc.
Có thể cậu không thể đọc được entry này nhưng trong thâm tâm tôi, tôi đã nhận cậu làm người bạn thân mới.
Tấn Phong”
Trải qua nhiều chuyện, Tấn Phong giờ đã dần mất đi bản tính kiêu ngạo
vốn có mà trở nên trầm tĩnh và biết suy nghĩ hơn. Trong thâm tâm anh có
rất nhiều suy nghĩ nhưng vẫn mãi chôn chặt mà không nói. Đôi mắt anh tự
lúc nào đã sâu này càng sâu hơn, chất chứa bao nhiêu là ưu tư và phiền
muộn.
Phải chăng chuyện tình này sẽ càng ngày tồi tệ hơn hay sao ?
Một tháng trôi qua, Ngọc Linh đã tỉnh từ lâu, cô không ngừng khóc khi biết Gia Huy đã
chịu nỗi đau thay cô. Ngọc Linh vẫn là cô bé ngốc nghếch chẳng biết gì
để Tấn Phong lừa dễ dàng.
Thật ra, anh đã kể lại cho cô nghe về vụ bắt cóc hôm đó nhưng đều là
sai sự thật. Tấn Phong kể rằng lúc anh nói chuyện với bọn cướp tay đã
bấm số điện thoại gọi cho Gia Huy. Lúc cô ra hứng đỡ cho anh cũng là lúc Gia Huy đến cùng cảnh sát, anh đã chạy đến đỡ giùm cô.
Tấn Phong rất tốt…rất tốt. Anh sợ Ngọc Linh đau nên đã kể sai sự thật.
Anh muốn Ngọc Linh của anh luôn tin tưởng vào cuộc sống, anh sợ trái tim nhỏ bé của cô tổn thương. Anh hiểu được những tổn thương mà Ngọc Linh
trải qua khi thiếu vắng cha mẹ. Vậy nên anh muốn bù đắp cho cô. Nhìn cô
khóc, trái tim Tấn Phong không ngừng nhói đau, anh không biết mình nên
làm sao để có thể giải quyết mọi chuyện. Anh không biết phải thế nào cho phải.
Bé con của anh vẫn đều đặn thăm Gia Huy, vẫn lặng lẽ khóc khi ở bên cậu
ấy. Tấn Phong chỉ lẳng lặng quan sát không nói gì. Anh biết Ngọc Linh
rất tin tưởng Gia Huy, cô giờ đây chắc hẳn đã không ít thì nhiều có tình cảm với cậu ấy. Tấn Phong biết và lần này…anh không ngăn cản bởi Gia
Huy xứng đáng được có. Anh biết Gia Huy cũng giống Ngọc Linh nhưng chịu
tổn thương nhiều hơn, trái tim cậu ấy còn yếu đuối hơn cả Ngọc Linh nữa. Cậu ấy cần Ngọc Linh hơn anh, cần hơn anh rất nhiều.
Có lẽ trong mắt hai người, Ngọc Linh là thiên thần nhỏ. Thượng đế quả là rất tốt khi chịu mất đi 1 thiên thần trên ấy để đổi lại có một thiên
thần ở trần gian sư