XtGem Forum catalog
Lén Lút Yêu Em

Lén Lút Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323294

Bình chọn: 10.00/10/329 lượt.

Cô hoàn toàn thấy được đôi mắt anh sâu lắm. Một đôi mắt mà tựa như lòng đại dương, một đôi mắt mà khi nhìn vào cô chẳng biết anh đang nghĩ gì. Cô rất buồn khi nhìn vào đôi mắt anh khi đó bởi

lẽ trong đó có sự cô đơn và nỗi buồn vô hạn. Cô đã thấy rất tội nghiệp

cho anh lúc đó nhưng rồi vì tính đáng ghét của anh mà cô trở nên ghét

anh.

Giờ đây, cô thấy trong đôi mắt ấy đã không như xưa nữa. Dù là trong đó

có thể vẫn còn sự cô đơn và những nỗi niềm che dấu không ai biết nhưng

có 1 điều có cảm nhận được anh đang hạnh phúc. Đôi mắt anh đã dần có

thêm chút gì đó ấm áp khi nhìn cô và cả sự dịu dàng mà anh muốn đối xử

với cô.

Ngọc Linh đang cười vui, cô bỗng thấy Gia Huy đang thẫn thờ. Nãy giờ vì

vui quá cô quên mất anh. Cô chạy đến nắm tay anh tỏ ý vui mừng.

- Cám ơn cậu đã chăm sóc tớ nhé !

Bàn tay Ngọc Linh chạm đến tay anh như có những luồng điện lạ truyền đến làm anh thức tỉnh.

- À, ừ.

Ngọc Linh cười tươi nhìn anh.

Gia Huy từ lâu đã muốn nếu Ngọc Linh đi lại được thì anh quyết sẽ dẫn cô đi công viên.

- Ngọc Linh có muốn đi chơi công viên không ?

- Đi, mình thích lắm !

Ngọc Linh cười đến híp cả mắt nhìn Gia Huy, anh vui lắm. Anh định dẫn cô đi thì Tấn Phong bước đến.

- Bé con biết đi rồi cơ đấy ! Cô có muốn đi ra ngoài khuôn viên bệnh viện chơi không ?

- Nhưng…tôi đã nói là đi với Gia Huy.

Tấn Phong vụt tắt ngay nụ cười trên môi, anh quay người bước đi. Ngọc

Linh thấy thế thì không nỡ, cô liền quay ra từ chối Gia Huy.

- Thôi, bữa khác đi nhé !

Ngọc Linh bỏ mặc cảm xúc của Gia Huy và chạy đến Tấn Phong, cùng anh đi. Anh vừa nhìn thấy Ngọc Linh thì đã mỉm cười vui vẻ, còn chủ động nắm

tay cô chạy đi. Vì Ngọc Linh mới tập đi nên chưa chạy được. Cô chạy vài

bước đi đã vấp ngã. Tấn Phong thấy lo vội bế cô đi.

Phía sau, Gia Huy đứng đấy nhìn 2 người. Lòng anh nhanh chóng bị nỗi buồn và cả niềm đau xâm chiếm lấy.

Ra tới ngoài khuôn viên, Tấn Phong đặt Ngọc Linh ngồi xuống băng ghế và ngồi cạnh cô.

- Tốt quá nhỉ ? Cô đi được rồi cơ đấy !

- Tất nhiên tôi phải đi được rồi. À, tôi còn nhớ anh nói là anh trêu tôi nhưng vì tôi đi không được nên tôi sẽ không đánh anh được đúng không ?

Ngọc Linh đưa đôi mắt lém lỉnh nhìn Tấn Phong, cô nở một nụ cười rất ư

là độc ác nhìn anh. Tấn Phong ái ngại toan chạy thì đã bị cô nắm lấy tay giữ lại và bị cô đánh 1 trận. Ngọc Linh thì sức yếu, đánh anh chẳng đau chút nào nhưng Tấn Phong vẫn vờ là mình đau và la lên oai oái khiến cho cô bật cười khe khẽ vì thích.

- Thôi được rồi. À, bé con tôi gọi cô bằng em được không ? Tôi xưng anh.

- Sao lại thế ? Tôi không thích.

- Tôi lớn hơn cô mà, cô không thấy tôi cao hơn cô sao ?

- Ơ…

- Vậy nhé ! Em gái….

Tấn Phong cười to trêu chọc cô khiến cho Ngọc Linh nổi giận quay sang 1 bên, vòng tay trước ngực.

- Thôi, em đừng giận anh trai ha. Em gái ngoan, hôm nay trời xanh rất

đẹp, mây cũng đẹp nữa kìa, anh cho em gái tựa đầu vào vai anh mà ngắm

trời đấy !

Ngọc Linh nghe nói trời đẹp cô đã thích lắm rồi, cô vội ngồi xích lại gần Tấn Phong và tựa đầu vào vai anh ngắm trời.

Hai người giờ đây trông cứ như đôi uyên ương vậy, ai nấy nhìn đều cảm thấy lòng trào dâng một niềm hạnh phúc.

Gió thổi nhẹ nhàng trong không gian, Ngọc Linh dần dần nhắm mắt vì buồn

ngủ, cô ngủ thiếp trên vai anh. Tấn Phong mỉm cười nhìn cô, anh vòng tay qua vai cô nhìn cô hạnh phúc.

- Ngọc Linh à, anh yêu em rồi, em có biết không ?

Ngọc Linh không biết có nghe hay không nhưng môi cô đã mỉm cười.

Từ xa, Gia Huy nhìn 2 người, lòng ghen tức nổi lên, anh quyết định sẽ

không để cho cả 2 được yên. Mối thâm thù anh nhất quyết sẽ trả.

“Bé con…em tội nghiệp quá bé con à ? Cả 2 chúng ta đều bị bắt cóc. Anh biết làm thế nào đây ? Anh chỉ mong sẽ cứu được em thoát ra còn anh thì có

bị sao cũng được. Nhìn em khóc anh rất đau lòng đó, có biết không ?”

Một năm học

cuối cùng cũng trôi qua thật nhanh chóng. Đã có khá nhiều chuyện xảy ra

nhưng đến giờ coi như là vẫn tạm ổn. Ngọc Linh giờ đây đã thực sự hoàn

toàn đi lại chạy nhảy bình thường có điều trở trời 1 chút chân cô vẫn

hơi đau nhức.

Mùa khai trường bắt đầu trong khí trời se lạnh và tràn ngập háo hức phấn khởi. Mọi thứ cứ như thể bắt đầu lại từ đầu. Một tuần học đã trôi qua.

Ngọc Linh dạo này vẫn thế, vẫn trẻ con, chẳng trưởng thành lên được chút nào và vẫn quấn quýt bên Gia Huy. Đôi lần, Tấn Phong định nói ra hết

tất cả mọi chuyện cho Ngọc Linh nhưng sợ cô lại không tin. Gia Huy đã

nói cho anh hết tất cả thâm thù rồi thì hắn chắc chắn đã có kế hoạch tỉ

mỉ và lòng tin tuyệt đối của Ngọc Linh. Hắn nhất thiết là sẽ không sợ

Ngọc Linh không tin hắn. Quả là 1 con người có phần nham hiểm.

Giờ ra chơi, Ngọc Linh ngồi giữa Tấn Phong và Gia Huy. Cô rất là vui vẻ

và đầy hạnh phúc. Bên cạnh cô hiện là 2 người rất quan tâm chăm sóc thử

hỏi sao không vui cho được. Thỉnh thoảng có 1 vài cô gái có đi ngang và

xầm xì to nhỏ.

- Này, mày thấy cái con bé ngồi kế Phong thiếu gia và Gia Huy không ?

- Ừ, thì sao ?

- Tao thấy nó vờ ngây thơ đó mày ơi. Nó định lợi dụng hai người đó thôi. Nhìn