
trôi qua …
Bách Sanh ngừng việc đang làm, chuyển qua ghế dựa. Cảm giác kinh dị
cứ quấn quanh đâu đó, nhẹ chân đạp cho ghế dựa lắc lư trong khoảng không “Dịch Tiểu Liêu, tính kiên nhẫn quả là không tồi, sao không thấy quyết
tâm này đặt vào bài học.”
Tiểu Liêu ánh mắt né tránh, vẫn như trước không nói gì, tranh cãi với anh tôi mới không thèm làm đâu.
Bách Sanh híp một mắt “Xem ra muốn đánh trận dài với tôi, được thôi, để coi tôi và cô ai sẽ kiên nhẫn hơn.”
Tiểu Liêu nhìn thấy hắn nhìn mình chằm chằm nên đem chủ lực chuyển
hết sang máy tính. Băng ghế phía trước xê dịch, tiếp tục cố gắng duy trì ý thức.
Lại thêm 10 phút ….
Cảm giác được bên người có hơi thở nhẹ, Bách Sanh ngừng động tác.
Quay đầu nhìn, thấy Tiểu Liêu đã nằm sấp trên bàn ngủ. Khẽ thở dài, Bách Sanh khẽ vỗ vai nó “Dịch Tiểu Liêu, về phòng cô ngủ đi.” Vỗ vài cái
không thấy phản ứng, Bách Sanh tiến đến gần chỗ phía trước nó “Dịch ….”
Tiểu Liêu mở mắt, cười gian xảo, liền nắm lấy tay Bách Sanh cắn lên
“Dịch Tiểu Liêu, cô nghiện cắn người hả?”
Tiểu Liêu phát hiện tuy là Bách Sanh đã giận nhưng mà không có cái vẻ khiếp sợ giống như lần trước. Vì thế, nó quyết định đổi cách, buông tay hắn ra. Hai tay nắm chặt ngón trỏ của hắn ngậm ở trong miệng, nhẹ nhàng liếm liếm.
Bách Sanh cả người cứng sựng, đơ ra. Đờ đẫn nhìn ngón tay của mình bị kẹp giữa cái 2 vành môi màu hồng của nó, cảm giác ẩm ẩm nóng nóng … Cảm giác như toàn thân có chút gì đó rất khó chịu.
Tiểu Liêu nheo mắt, quả nhiên là Bách Sanh sợ nhất là như vậy. Hắn
bây giờ cứ như tên ngốc. Nhìn thấy người mà bình thường lúc nào cũng hớt mặt lên trời vênh vang trở thành kẻ ngốc, cảm giác thật phấn khích.
Hành động trong miệng càng mạnh mẽ hơn.
Bách Sanh hô hấp dồn dập, nuốt ngụm nước bọt, hắn dời ánh mắt “Buông ra.”
Không dễ gì nhìn thấy Bách Sanh lúng túng như vậy, Tiểu Liêu làm sao
mà dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Bách Sanh cố gắng dùng sức, ngón tay vẫn còn bị nó cắn. Bách Sanh nheo 2 mắt “Tiêu Liêu, cô thật sự không mở miệng.”
Tiểu Liêu không hé răng, trong mắt lộ nét cười khêu khích.
Bách Sanh nhào đến, trong tíc tắc nó chỉ cảm thấy được 1 trận cuồng
phong ập đến. Cảnh vật loáng cái vụt qua, muốn phản ứng lại thì thấy
chính mình đã bị đặt trên giường. Tiểu Liêu cố động đậy nhưng không thể
nó bị ép đến nổi thở cũng khó khăn, đảo quanh cặp mắt nhìn hắn, Bách
Sanh làm thế nào mà lại thích áp chế người ta như vậy, như vậy làm sao
mà thở đây?
“Bách …. Bách Sanh …” nó thở hỗn hễnh, tiếng nói của Tiểu Liêu trầm
xuống, bởi vì bây giờ trong mắt Bách Sanh nó nhìn thấy cái gì đó rất
khác. Nhìn bản thân mình, nó tưởng chừng chỉ thêm chút nữa nó sẽ bị hắn
bổ nhào đến cắn chết. Tiểu Liêu rút cổ lại, lần đầu nó nhận thấy trò đùa của mình đã trở thành nghiêm trọng. Bị cắn chết, sẽ đau lắm.
“Bách Sanh, tôi … buông trước.”
“Sợ rồi sao?” Ngón tay Bách Sanh khẽ xoa hai má nó, tiếp xúc với sự
trắng mịn của làn da nó, cảm giác như chạm vào da thịt như trẻ con, mân
mê thật dễ chịu. Tay Bách Sanh giống như bị khống chế, vuốt nhẹ một
đường, khẽ xoa làn môi mềm mại của nó. Nhìn kỹ như thế, thật ra…Tiểu
Liêu trông… vô cùng xinh đẹp. Da vẻ rất trắng, đôi mắt thật lớn, rất
trong suốt. Khi nhìn mình, lúc nào cũng có bộ dáng ngốc nghếch, mũi cũng nhỏ nữa, nhìn rất muốn cắn một cái.
Tiểu Liêu nhìn người phía trên mình, cặp mắt sâu không đáy như bình
thường nay lại tối đen thêm vài phần. Nó cảm giác hô hấp của mình ngày
càng gấp, nhất định là do bị đè quá lâu “Bách Sanh …. Thế này … không
thoải mái.”
Bách Sanh lấy lại tinh thần, hắn bối rối đứng dậy ngồi lại trên
giường, quay nhìn nơi khác “Dịch Tiểu Liêu về sau không được tùy tiện
cắn tôi.” nghĩ lại thấy có điều không ổn, xoay người nghiêm mặt cảnh cáo “Càng không được cắn người khác, có biết chưa?”
“Nghe … nghe thấy rồi.” Tiểu Liêu há hốc miệng thở khó, phát hiện là
trò cắn người này thật không vui, bộ dạng bị chọc giận của Bách Sanh
thật dáng sợ …
*
Cả đêm Bách Sanh cứ nằm trên giường lăng qua lộn lại vẫn ngủ không
được. Nằm mơ, nữa đêm chợt tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn nóc nhà đen như
mực. Trong đầu cứ lảng vãng cái giấc mơ ban nãy, trong mơ hắn thấy Tiêu
Liêu giương đôi môi đỏ của nó, hắn sờ sờ phía dưới cơ thể, thấy ẩm cả
nệm giường. Đứng dậy hướng đến phòng tắm, đánh chết hắn cũng không tin,
bản thân … rõ là 1 giấc mơ ngu ngốc mà … hơn nữa hắn còn … thôi được rồi cứ thay ga giường trước đã …
Ngày thứ 2, Bách Sanh mang mớ truyện tranh đưa cho Tiểu Liêu rồi đi,
không thèm nhìn nó lấy 1 cái. Tiểu Liêu ôm đống bảo bối của mình mặt
cười thật vui vẻ.
Nhưng mà Bách Sanh sao lại giận nữa rồi. Lại không thèm để ý nó nữa
rồi. Thật là người gì mà khó hiểu. Nghĩ thế lại thôi, nó không thèm để
ý, cả ngày không ai ức hiếp thật là thoải mái.
Lúc tan học, Bách Sanh nhìn thấy chỉ có mình và Thiên Bắc. Bác Trương lái xe, xe dường như củng muốn nổ máy chạy. Hắn nhìn qua người bên cạnh mình hỏi “Tiểu Liêu đâu?”
“À, nói là trong lớp có hoạt động, kêu chúng ta đi trước, chút nửa chú Trương lại quay lại đón con bé cũng được.”
Bách Sanh kh