
o dù cô ngẩng đầu đối
mặt Trần Thanh Sở,nhưng nụ cười cũng có chút lúng túng.
“Thanh Sở, đã lâu không gặp!”
Lục Chu Việt dĩ nhiên nghe ra lời châm chọc của Trần Thanh Sở ,nhưng hắn
mặc kệ người đó,bởi vì hắn cảm thấy bây giờ có được lòng cô đó chính là
lợi thế và vũ khí lớn nhất hắn có.Hắn không cần làm gì,chỉ cần tin
tưởng cô là tốt rồi. Cho nên hắn chẳng qua giơ tay lên cài lại áo cổ
lông nhàn nhạt nói với cô,
“Anh lên xe trước chờ em,bên ngoài rất lạnh em trò chuyện chút rồi về!”
Sau đó nhìn cũng không nhìn Trần Thanh Sở một cái liền xoay người lên xe của mình. Hứa Lưu Liễm không
nghĩ tới Lục Chu Việt có thể nói như vậy,bởi vì thái độ này từ trước đến giờ chưa từng có,không phải hắn từng chính miệng nói,hắn rất ghen.Cô dĩ nhiên không biết,đây cũng là một trong các thủ đoạn của Lục Chu Việt.
Trần Thanh Sở càng khiêu khích thì hắn càng trầm mặc,hờ hững cộng thêm
thờ ơ chính là phản kích tốt nhất với Trần Thanh Sở .
Quả nhiên
thấy Trần Thanh Sở hơi thay đổi sắc mặt,nhưng trong nháy mắt lại đem tất cả giấu xuống,hắn nhìn thoáng qua cô mặc áo lông cả người lạnh run,môi
cong lên cười khẽ,
“Vẫn sợ lạnh . . . . . .”
Hứa Lưu Liễm ngẩn ra,nhưng ngay sau đó cười ha ha đưa tầm mắt chuyển sang nơi khác,có chút mất tự nhiên trả lời hắn,
“Không có cách,khí trời thật sự quá lạnh”
Không biết tại sao cô cảm giác thấy mình bây giờ không cách nào nhìn thẳng
vào Trần Thanh Sở,cô thậm chí có chút —— sợ hắn,bởi vì cô hiện tại hoàn toàn nhìn không hiểu sau gương mặt tuấn tú cất giấu suy nghĩ thế nào,cô cảm thấy cô và hắn không phải cách nhau ba năm mà cách nhau ba năm ánh
sáng.
“Nhớ rõ trước kia em luôn ——”
Lời Trần Thanh Sở lại
vang bên tai,cô biết kế tiếp hắn muốn nói gì,đơn giản chính là trước kia bọn họ như thế nào,nhưng hôm nay hai người bọn họ đã hoàn toàn thay
đổi,nhắc lại những chuyện trước kia thì có ích lợi gì?
Cho nên cô quay đầu lại,cười lại như lơ đãng cắt đứt lời hắn,
“A? Thanh Sở,anh tới đón người sao?”
Cô vừa hỏi,giữa lông mày Trần Thanh Sở hiện lên một tia buồn rầu,cuối cùng có chút khó khăn mở miệng đáp lại cô một chữ,
“Phải . . . . .”
Hắn hôm nay phải tới phi trường đón người,đó là Anna Katherine. Hắnkhông
cho phép Anna Katherine tới Trung Quốc tìm hắn,nhưng cô lại dám không
nghe lời chạy tới,tám phần có mẹ hắn làm chỗ dựa,cũng tỷ như hôm nay đi
đón người,cũng do mẹ hắn ép buộc hắn đến đón,cũng gần sang năm mới hắn
không muốn làm cho người nhà không vui,không thể làm gì khác đành phải
đến đây.
“Vậy thì không làm trễ nãi thời giờ của anh,em đi trước,trời hôm nay thật sự quá lạnh!”
Cô cười ha ha nhìn thoáng qua Trần Thanh Sở, nói xong liền kéo chặt áo
lông của mình chạy đến xe bên cạnh,dáng vẻ tựa hồ rất lạnh.
“Lưu Liễm!”
Trần Thanh Sở ở sau lưng cô hô lên,cô không thể làm gì khác hơn là dừng bước quay đầu lại,chỉ thấy Trần Thanh Sở nhìn cô cười ôn hòa,
“Nếu đều trở về,hôm nào chúng ta cùng dùng một bữa cơm ?”
” Ưm. . . . . . Được——”
Cô suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Bởi vì nếu cô kiên quyết từ chối,Trần
Thanh Sở vừa nhìn cũng biết cô cố ý trốn hắn ,như vậy thật có chút thất
lễ.
Cô nghĩ dù sao trong khoảng thời gian này tất cả mọi người
đều bận rộn mua đồ dùng và quà năm mới,căn bản không có tâm tình chuyên
tâm vào phong hoa tuyết nguyệt,thấy người kia như muốn ra ngoài tìm
cô,cho nên cô cũng phải vội vàng chạy vào trong xe.
Cô có chút
hoảng hốt bỏ chạy,bởi vì không có dũng khí quay đầu lại nhìn hắn nên
không không có phát hiện,sau khi bóng người cô ẩn vào trong xe,một cô
gái mặc áo mốt thoạt nhìn có chút hỗn loạn kéo hành lý vui vẻ gọi Trần
Thanh Sở ,
“Anh Thanh Sở!”
Trần Thanh Sở lúc này mới thu
hồi tầm mắt nhìn theo chiếc xe của cô,gương mặt lạnh lùng quay đầu nhìn
lại cô gái kia.Mà Anna Katherine làm như không thấy được hắn không
vui,vẫn vui rạo rực kéo hành lý chạy nhanh vào trong lòng hắn,
“Anh Thanh Sở,em ở bên trong đợi hồi lâu cũng không trông thấy anh,cho nên ra đây tìm anh!”
Hắn vốn bởi vì Hứa Lưu Liễm vừa rồi hờ hững mà trong lòng không vui,bây giờ lại thấy Anna Katherine thì càng không hoan nghênh,lập tức mặt lạnh ôm
hành lý của cô ném vào trong xe,lớn tiếng chất vấn cô,
“Người nào cho em tới Trung Quốc !”
Anna Katherine bị hắn đột nhiên tức giận sợ hết hồn,bất an nhìn hắn khuôn mặt ủy khuất nhỏ giọng nói,
“Dạ,là mẹ gọi em về,mẹ nói ngày tết theo truyền thống Trung Quốc cả nhà đoàn
viên,thân là con dâu Trần gia,em không thể không . . . . . .”
Cô
nói đến mẹ hắn,Trần Thanh Sở một chút tâm trạng cũng không có,hắn cũng
biết đây nhất định là trò quỷ của mẹ hắn,cho nên tức giận hừ lạnh một
tiếng lên xe, con ngươi trong suốt của Anna Katherine nhìn về phía chiếc xe vừa biến mất,trong mắt xẹt qua một tia âm u.
Cô thật ra ở bên kia nhìn lâu rồi,từ lúc người đàn ông kia ôm cô gái Hứa Lưu Liễm xuất
hiện ở trước mặt hắn .Cô dĩ nhiên biết cô gái tên Hứa Lưu Liễm,đó là cô
gái người đàn ông của cô yêu sáu năm,cô cũng đã sớm âm thầm tìm kiếm
hình của cô ta để xem.
Hôm nay cô lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy
cô ấy,cô ấy xem ra rất gầy thanh