
cô chủ động!
Cô gục trên người hắn hồi lâu không động đậy,mềm yếu trước ngực theo mỗi lần cô hoảng sợ hô hấp từng chút từng chút vuốt ve
da thịt hắn,Lục Chu Việt cảm thấy cả người đều đau khổ,hắn chịu đựng
thứ bành trướng trên cơ thể,giọng nói khàn khàn cắn vành tai của cô,
“Em tính khi nào thì bắt đầu?”
“Lục Chu Việt,em…em không biết. . . . . .”
Hứa Lưu Liễm đầu tựa vào cổ hắn buồn bực lầm bầm một câu như vậy,cô lúc này đã xấu hổ hận không thể chiu vào kẻ đất,bọn họ tuy có rất nhiều lần
hoan ái, nhưng mỗi lần đều là hắn dùng toàn lực lấy lòng cô,mặc dù bị
hắn dùng đủ kiểu dáng trêu đùa,nhưng chưa bao giờ hắn yêu cầu cô làm như vậy.
Cô nói không biết nhưng kỳ thật là cô không muốn.
Lục Chu Việt giơ tay lên không khách khí bóp vú cô một cái,sau đó bất đắc dĩ than thở,
“Thật đúng là bị anh làm hư !”
Cô vặn vẹo qua lại hắn cũng nhịn không được nữa,liền xoay người đè lên bàn tay to vân vê nụ hoa nhỏ quen thuộc trên ngực cô,
“Em nên nhớ kỹ,em còn thiếu anh một lần,lần sau anh nhất định sẽ không bỏ qua em!”
Cô bị hắn trêu đùa bắt đầu phát ra thanh âm êm tai,thân thể cũng không tự
chủ được cong lên nghênh đón hắn, hắn ngậm môi cô dùng lực mút lấy,sau
đó thẳng lưng vọt vào nơi ướt át ấm áp tận tình luật động . Hứa Lưu Liễm cùng Lục Chu Việt ở đến cuối năm mới trở lại Ôn Thành,còn bên Thân Viễn này hắn
đã phái Tổng giám đốc mới tới quản lý,vì yêu cầu giao lại các loại công
việc cho đối phương nên mỗi ngày bận rộn không thôi.
Tổng giám
đốc mới đến họ Đoàn,gọi là Đoạn Thuần Niên,là một người đàn ông trung
niên nho nhã cơ trí.Không biết tại sao cô cảm giác thấy hắn rất quen
mắt, nhưng cô cũng tin chắc mình chưa từng thấy qua người này.Sau đó
trên bàn làm việc Đoạn Thuần Niên cô tình cơ phát hiện một tấm hình Bành Vận cùng Bành Duy Triết chụp chung,thế mới hiểu rõ mọi chuyện.
Hình này tựa như lén chụp,Bành Vận một thân màu áo khoác đen vải nỉ ngoài ra còn mang kính râm bản lớn không biết bà nghiêng đầu nói gì với Bành Duy Triết ,mà Bành Duy Triết tự nhiên vươn tay tới ôm lấy vai bà,bà cúi đầu nở nụ cười,nhìn ra được quan hệ hai mẹ con cực kỳ ấm áp.
Không
trách được cô cảm thấy nhìn quen mắt,thì ra Bành Duy Triết cùng Đoạn
Thuần Niên cơ hồ là một khuôn mẫu khắc ra.Cô nhớ tới ban đầu Bành Duy
Triết bỗng nhiên ra khỏi nước,còn cô cùng Lục Chu Việt náo loạn một bữa.
Cô nhớ lúc ấy nói bởi vì ông lão nhà họ Đoàn hấp hối cho nên hết sức muốn gặp đứa cháu duy nhất của Đoàn gia không được thừa nhận,vì thế Bành Vận mới khẩn cấp đưa đưa con ra nước ngoài,bây giờ mới biết được thân phận
cao chót vót của Đoạn Thuần Niên.
Ngồi trên máy bay trở về Ôn
Thành cô quấn lấy Lục Chu Việt hỏi chuyện của Bành Vận và Đoạn Thuần
Niên,không hiểu tại sao cô bỗng nhiên thật tò mò chuyện của hắn,là
nguyên nhân gì để cho một người đàn ông rời đi mười sáu năm sau mới quay đầu vãn hồi mối tình này.
Lục Chu Việt rất bất đắc dĩ,
“Anh sẽ không kể,chuyện này em nên chờ Hạ Vi Lương tới nói”
“Nhưng cô ấy không biết chuyện này,anh nói cho em nghe sau đó em kể lại để cô ấy viết,như vậy mới tốt!”
Cô ngồi ở bên cạnh hắn kéo cánh tay của hắn không chịu buông tha,hắn không thể làm gì khác hơn buôn tay đầu hàng,
“Anh chỉ kể đại khái cho em nghe thôi!”
Cô gật đầu lia lịa sau đó tự động tìm một tư thế thoải mái tựa vào vai
hắn,hắn lần đầu tiên trong đời sắm vai người tường thuật ,
“Thật
ra thì chuyện của bọn họ rất đơn giản,đó là mười mấy năm trước Bành Vận còn trong tuổi dậy thì thi vào đại học Bắc Kinh,rồi quen được Đoạn
tổng phong lưu phóng khoáng,sau đó hai người yêu nhau,nhưng bởi vì gia
thế Bành Tổng hiển hách,cha mẹ cho tới ông bà đều giới quân chính,nên
không cho phép hắn cưới một cô bé bình dân,sau đó ngạnh sanh bắt buộc
hai người chia tay,tiếp đó Bành tổng gần mười tám tuổi bỏ học vì mang
bầu trở lại quê hương thành phố N của mình,không quan tâm những lời đồn
đãi áp lực một mình Bành tổng gây dựng sự nghiệp nuôi dưỡng con mình.”
Hứa Lưu Liễm ngẩng đầu lên có chút tiếc nuối hỏi hắn,
“Vậy Đoạn tổng năm đó chịu thua dễ vậy sao?”
Dáng vẻ Đoạn Thuần Niên thoạt nhìn không giống như kẻ bội bạc,tại sao dễ dàng bỏ qua như vậy?
Lục Chu Việt xem như không nghe thấy thở dài,
“Hắn không thỏa hiệp thì không còn cách nào, bởi vì người nhà hắn nói, nếu
hắn ở chung một chỗ với cô ấy chỉ có thể làm cho cô ấy chết! Cho nên hắn lựa chọn để cho cô có thể sống. . . . . .”
Hứa Lưu Liễm hít không khí ,hốc mắt có chút ướt át,
“Tại sao cha mẹ hắn có thể tàn nhẫn như vậy? Em sau này có con,nhất định sẽ không tham dự chuyện tình cảm của nó!”
Song người nói vô ý người nghe có lòng,cô còn vì chuyện tình của Bành Vận
cùng Đoạn Thuần Niên mà đau lòng ,còn hắn trực tiếp kéo cô lại cười híp
mắt mở miệng,
“Ơ, anh không hiểu em tại sao đề cập tới chuyện sanh con nha? Xem ra anh phải ra sức một chút!”
Hứa Lưu Liễm lúng túng nhìn thoáng qua người ngồi chung quanh bọn họ,oán hận trừng hắn,
“Lục Chu Việt,đây là nơi công cộng,xin anh nói những lời đó nhỏ thôi,hoặc không nói thì càng tốt!”
Hắn mới mặc kệ cô,nghiêng người tới đến gần