XtGem Forum catalog
Lão Gia Có Hỉ

Lão Gia Có Hỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325014

Bình chọn: 7.5.00/10/501 lượt.

g bảo hộ nội tạng cho thể xác ngươi không bị thối rữa, nếu không thể chữa khỏi cho ngươi, chắc ta cũng không thể mặt dày mà đi gặp nàng.” “Aizz… Sống chết có số, dù hết cách xoay chuyển

cũng không thể trách được ngươi.” “Ngươi đừng tưởng bở, chỉ là trong tay Yến thần y ta chưa hề có ai chữa không được mà chết, ta không muốn

ngươi trở thành vết nhơ ảnh hưởng tới danh tiếng ta thôi. Lý Oánh Ngọc

con sói bạch nhãn vô lương tâm đó, lần đầu tiên la Nhị ca là vì ta, lần

thứ hai cũng la Nhị ca nhưng là vì ngươi, ngươi nên biết từ đó tới giờ

ta không hề thích ngươi.” Yến Ly hừ một tiếng. Ta biết chứ sao không,

chàng hay thích để lại ấn ký chói mắt biểu thị quyền sở hữu trên người

ta để sư phó nhìn thấy…”Là bởi vì Ngọc nhi rất có lòng tin đối với hắn.” “Xì, có lòng tin sao còn hoài nghi hắn?” Yến Ly dè bĩu. “Trong lòng

Ngọc nhi trước giờ tin tưởng chỉ có hai người sẽ không bỏ nàng, một là

Kiều Vũ, một là Đào Thanh. Lúc Ngọc nhi vui vẻ sẽ nghĩ tới ta, nhưng lúc nàng bất lực sẽ chỉ nghĩ tới Đào Thanh. Tình cảm của nàng đối với Đào

Thanh sâu nặng hơn ngươi tưởng tượng nhiều. Nàng đối với ta có lưu

luyến, nhưng đối với Đào Thanh còn có ỷ lại.” “Ngươi…” Yến Ly kinh ngạc

trầm mặc. Lúc đó ta đứng trong rừng trúc, vai tựa vào thân cây, chậm rãi ngồi bệt xuống đất. Sau giờ Ngọ ánh mặt trời xuyên qua lá cây hắt lên

người ta. Sư phó chết đi rồi sống lại, từng câu từng lời của sư phó

khuấy động sóng lòng mà ta đã cố gắng đè nén bấy lâu nay. Vào một năm

tốt đẹp nhất trong cuộc đời, ta may mắn gặp được năm nam nhân yêu ta và

ta cũng yêu lại họ, có thể là lưu luyến, có thể là ỷ lại, chỉ khác biệt

bởi cách nói nhưng tình cảm thì đều như nhau. Mọi người đều từ bỏ ước mơ xa vời “một đời một kiếp một đôi người”. Một năm ở Lý phủ là hồi ức tốt đẹp nhất của bọn ta, nếu có thể một đời một kiếp làm người một nhà, có

lẽ cũng là một loại hạnh phúc khác.

Tháng Tám năm Minh Đức, học tử khắp thiên hạ được các châu huyện tiến cử theo “Lệnh cầu hiền” vào ở trong Thái học phủ ở đế đô. Phàm là người có thanh danh, tư cách đều được thăng lên làm Hồng Nho đệ, bổ nhiệm làm giảng sư, lĩnh bổng lộc Ngũ phẩm.

Ta quét mắt nhìn qua danh sách Quốc sư trình lên một lần, nghe quốc sư đứng dưới thềm tổng kết lại.

“Các châu huyện đề cử tổng cộng là hai trăm sáu mươi bảy học tử,

trong đó sáu quận ở phương Bắc chiếm một trăm tám mươi người, bốn quận

phía Nam chiếm tám mươi người, bảy người còn lại là người Mân Việt

quốc.”

Ta gật gật đầu, khép lại danh sách. “Đợt khảo hạch Hồng Nho đệ lần thứ ba chuẩn bị đến đâu rồi?”

Quốc sư chuyển một phần danh sách lên, trên trang giấy nho nhỏ chỉ có tên của vài người ít ỏi.

Ta nhanh nhẹn tiếp lấy mở ra xem – Thẩm Dung, tự Trang Sinh…

“Đây là danh sách sau hai đợt khảo hạch, tổng cộng chỉ có sáu người,

còn lại một kỳ thi Đình cuối cùng, định là ngày mai, bệ hạ thấy có được

không?”

“Được, được, được.” Ta liên thanh đáp lại, mỉm cười nói “Quốc sư làm

việc trẫm rất yên tâm, chỉ là…công việc của Thái Học phủ khá rắc rối,

làm phiền Quốc sư rồi.”

Quốc sư cung kính trả lời: “Đây là nhiệm vụ của vi thần.”

Đúng vào lúc này, bịch một tiếng cánh cửa bị đá văng ra, ta nhất thời run rẩy, theo bản năng muốn chui xuống gầm bàn trốn.

“Lý Oánh Ngọc!” Đường Tư nghiến răng nghiến lợi, không thèm nhìn đến

lão quốc sư đang nghẹn họng nhìn trân trối, trực tiếp bay qua bàn bắt

lấy cổ áo ta nhấc lên, mắt đối mắt, mũi đối mũi nghiến răng kèn kẹt.

“Nàng dám lừa lão tử hả…”

Ta nuốt nước miếng cái ực “Cái…cái…cái…gì…”

“To gan!” Quốc sư nổi bão, tay áo dài vung lên “Ngươi dám dĩ hạ phạm thượng, người đâu?!”

Ta giãy dụa phất phất tay với Quốc sư, rưng rưng nói: “Quốc sư, đừng

gọi, ngươi có gọi nát cổ họng cũng sẽ không có ai tới cứu ta đâu…” Hắn

có thể xông vào điện như vầy, nhất định là vì Kiều Tứ khó chịu nên mới

mở hồ lô tháo nước muốn mượn dao giết người đây mà…

Đường Tư nhướng mày, cười lạnh một tiếng.

Quốc sư kinh nghi bất định nhìn nhìn hai ta, giật mình hiểu rõ chuyện gì đó, rồi lại như nghi ngờ gì đó, thế là mang theo sắc mặt nửa hiểu

nửa không hành lễ lui xuống – lại còn đóng cửa điện lại nữa chứ.

Đường Tư sửa tư thế lại thành một tay túm cổ áo ta lắc lắc, tay còn

lại cấu véo gò má ta. “Nàng hay quá a, lông cánh cứng cáp rồi phải

không, làm hoàng đế rồi là trở mặt hả? Ngay cả lão tử cũng dám lừa?”

Ta rút rút bờ vai, nghiêng một góc bốn mươi lăm độ về phía sau ngửa

mặt lên nhìn hắn, thở hồng hộc thật sâu ba hơi, rú lên một tiếng kinh

thiên động địa: “Ta biết lỗi rồi, từ nay về sau ta không dám nữa…”

Đường Tư giật mình.

Ta nhân tiện lợi dụng khoảng trống bốn mươi lăm độ này bổ nhào về

phía trước, ôm lấy eo hắn vùi mặt vào lồng ngực hắn “thất thanh khóc

rống”.

“Tam nhi ta thật có lỗi với chàng a, ta không nên giấu chàng lén đi

Mân Việt quốc, cũng không nên để chàng một mình đi Giang Nam đón nghĩa

phụ, tuy là các người giấu ta trước, nhưng các người là phu, ta là thê,

các người là trời ta là đất, các người mạnh, ta yếu, các người đông, ta

chỉ có một mình. Các người giấu ta là đúng, ta