Polly po-cket
Lão Gia Có Hỉ

Lão Gia Có Hỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324582

Bình chọn: 9.5.00/10/458 lượt.

n Ly nói: “Trên núi ban đêm khá lạnh, hai cánh cửa của phòng củi có thể tháo xuống làm ván giường tạm, trải thêm chút lá khô cũng có thể chống lạnh. Trong phòng ta còn mấy tấm rèm rách, chắc có thể dùng để trải giường.”

Ta liên tục gật đầu nói: “Cũng tốt, cũng tốt.”

Hòa thượng này bụng dạ xem ra cũng tốt, hơn bốn mươi tuổi lại không

biết võ công, chỉ sợ không cẩn thận nhiễm lạnh một lần là nấc rắm ngay.

Như bọn ta đây tuy là cường đạo tới cửa nhưng vẫn có chút ngại ngùng –

xem ra, bọn ta vẫn chưa mất lương tâm, vẫn là người tốt chán a!

Ăn tối xong, hòa thượng rửa chén, Đường Tư gom cành khô lá rụng nấu

nước nóng, Yến Ly tháo ván cửa, tìm rèm làm tấm trải giường, còn ta thì

vẫn như cũ – ăn không ngồi rồi nhàn nhã xem bọn họ tất bật…

A di đà Phật, thật là tội lỗi, tội lỗi a…

Đại đường của ngôi miếu đổ nát này là nơi bị gió lùa mưa dột nhiều

nhất, gian phòng của hòa thượng cũng không tốt lắm, hơn nữa, chăn đệm

của cả hai phòng đều bị tịch thu trải trong phòng ta. Yến Ly vốn là

người có chứng khiết phích, mấy ngày nay hắn vừa phải ngủ ngoài trời vừa phải leo núi, đã nhẫn nhịn lắm rồi, giờ còn phải ngủ trên tấm ván cửa,

thật là làm khó hắn.

“Yến Ly…” Ta đắm đuối liếc mắt đưa tình với hắn, hắn vỗ xuống giường một cái cuối, giương mắt nhìn ta. “Có chuyện gì?”

“Tới đây…” Ta nằm nghiêng, nháy mắt mấy cái, cong ngón tay lên ngoắc ngoắc hắn.

Đáy mắt hắn hiện lên chút ý cười ám muội, tay phải chống hờ lên tấm

ván giường, xoay người đến trước mặt ta, cầm ngón tay của ta, thấp giọng lặp lại: “Có chuyện gì…”

“Đã lâu rồi không gặp chàng, muốn nhìn chàng cho kỹ một chút.” Ta nói những lời buồn nôn, kề mặt gần lại môi hắn, đôi mắt không tự chủ được

rơi xuống đôi môi mỏng hồng nhạt của hắn, trông còn ngon lành hơn cả

thức ăn hồi tối này…

“Nhìn kỹ như thế, có phát hiện gì không?” Hiển nhiên là hắn đã phát

hiện tâm tư ta, nhưng cũng không tránh né không từ chối, vẫn mỉm cười

nhìn ta.

“Ừm… trông hình như trắng ra một chút, nhưng không biết hương vị có

thay đổi gì hay không…” Tim ta đập mạnh dần, càng dựa vào gần, rốt cuộc

chạm đến đôi môi ấm áp của hắn, nhẹ nhàng cọ sát vuốt ve nhau, một lát

sau, bị hắn đổi khách làm chủ, công thành chiếm đất, ta ý loạn tình mê,

sơ ý để mất Kinh châu …

Cuối cùng hắn mổ nhẹ một cái trên môi ta, thanh âm khàn khàn nói nhỏ. “Ta rất lo lắng cho sức khỏe của nàng, nàng thật không biết tự chăm sóc chính mình gì cả.”

“Không phải là có chàng ở đây sao…” Ta lờ đờ uể oải tựa vào vai hắn,

nói. “Chàng ra được phòng khách, vào được phòng bếp, chỉ có duy nhất một tật xấu là quá khiết phích đi, giờ xem ra, ngay cả chứng khiết phích

cũng đã sửa rồi, ta rất mừng a…”

Cốc – trán ta bị gõ một cái, Yến Ly như giận như không, tựa tiếu phi

tiếu nói: “Không biết là ai đã liên lụy ta, giờ còn dám châm chọc nữa

hả.”

Ta than thở ủy khuất nói: “Thôi được rồi, ta thừa nhận là từ lúc ta

quen chàng, chàng chưa từng sống qua ngày nào yên ổn cả, chẳng những ta

liên lụy chàng mà còn hạ thấp trình độ của chàng nữa.”

“Biết vậy là được rồi.” Yến Ly bẹo má ta một cái, rồi lại xoa xoa,

cười nói: “Ta vốn tưởng Nhị ca bọn họ sẽ chăm sóc nàng tốt, không để

nàng mạo hiểm, vậy mà hôm nay lại nghe được là nàng mang binh đến, làm

ta giận quá hóa cười.” Hắn bộc lộ một cách giận dữ nhưng ta còn đang mãi đắm chìm trong dư vị của nỗi đau ngọt ngào gây ra bởi cái gõ trên trán

của hắn nên không để ý, thế là hắn lại hung hăng gõ thêm một cái nữa

khiến ta đau đến mức nhăn răng trợn mắt, u oán đầy bụng.

“Nàng nghĩ thân thể mình là bùn nhão hay sao mà đao thương bất nhập?

Bụng lớn như vậy rồi mà cũng không biết cái gì nên làm cái gì không hả?”

Ta thở dài, ôm cổ hắn chịu thua, nói: “Ta biết sai rồi, được chưa. Ta không phải làm từ bùn, mà là làm từ nước, được chưa. Sau này nhất định

sẽ nghe lời chàng, được chưa!”

“Nàng nói đó nghen.” Yến Ly khẽ cười, vỗ mông ta một cái “Giờ mau mau tắm rửa rồi ngủ một giấc lấy lại sức đi.”

Ừm… Đừng nghĩ nhiều, không phải tắm uyên ương, càng miễn bàn đến chuyện tắm ba người…

Tẩy sạch bụi đất trên người xong, vì không có quần áo để thay nên chỉ có thể giặt rồi hong khô quần áo suốt đêm, người đảm trách nhiệm vụ cao cả đó dĩ nhiên là Yến Ly, Đường Tư vốn xuất thân gia trưởng, sao mà

biết giặt quần áo. Hắn tắm rửa xong rồi cũng về phòng nghỉ ngơi, hai tay gối sau ót nằm trên tấm ván gỗ, nhắm mắt nhăn mày, ta leo đến bên cạnh

ngắm một hồi, hạ giọng hỏi: “Tam… nhi…chàng ngủ rồi hả…”

Hắn nhướng mày, lờ đờ uể oải mở cái miệng tôn quý. “Có chuyện gì?”

“Bộ chàng có tâm sự hả? Ta thấy hai ngày nay chàng rất ít nói, lại còn mặt ủ mày chau nữa.”

Trong phòng lặng yên không một tiếng động, nửa buổi sau, khi ta tưởng hắn đã ngủ rồi nên cũng chuẩn bị nhập mộng, hắn chậm rãi mở miệng hỏi:

“Lý Oánh Ngọc… Nàng sẽ làm hoàng đế sao?”

Khóe môi bên trái của ta khẽ co rút, ngạc nhiên hỏi: “Tất nhiên…sao chàng lại hỏi thế?”

Lông mi hắn run rẩy, mở to mắt nhìn thẳng ta, ánh nến chập chờn phản

chiếu trong đôi đồng tử đen của hắn bị gió đêm lay động khiến đôi mắt

hắn trông càng sâu thẳ