
ra chuyện gì hay không? Tại sao ngươi muốn thoái
vị?”
Ý cười trong mắt hắn càng sâu hơn. “Nếu ta nói là ta làm hoàng đế chán rồi, nàng có tin hay không?”
“Mới một năm mà ngươi đã chán, ta thấy chắc ngươi chán sống thì có!” Ta khinh thường hừ khẽ.
“Đúng a…” Hắn nhẹ giọng thở dài nói “Ta có làm hoàng đế nàng cũng
chẳng thèm ngó ngàng gì đến ta, nếu ta nhường lại giang sơn cho nàng, có khi nàng sẽ đổi ý chấp nhận ta thì sao?”
Ngươi muốn dâng tặng giang sơn để đổi lấy một nụ cười của ta, thật xin lỗi nha, ngươi có cho ta cũng không thèm.
“Giang sơn này quá nặng, ngươi đổi tặng cho người khác đi.” Ta phất phất ống tay áo, không muốn nhiễm một hạt bụi nào.
“Nàng nói xem, trừ nàng ra, còn có thể có ai nữa?”
“Phương Chuẩn. Mẫu thân hắn là công chúa, thân phận đủ tôn quý rồi,
ít ra có thể ngăn chặn mấy tên mỏ nhọn của Thanh đảng. Tính tình hắn
cũng tàm tạm, xem như cũng không phải đại gian đại ác gì, có chút khôn
vặt, chỉ cần có người trông nom, sẽ không phạm sai lầm gì lớn.” Ta đánh
giá một cách khách quan, tên công tử quần lụa đó miễn cưỡng cũng được
một chút tài năng.
Lưu Triệt lắc lắc đầu: “Nếu là thời thái bình thịnh thế, chỉ cần một
vị quân vương biết gìn giữ cơ nghiệp đời trước thì hắn cũng miễn cưỡng
có khả năng, nhưng hiện nay Lương quốc như hổ rình mồi, cuộc chiến với
Mân Việt quốc chạm vào là bùng nổ ngay, Phương Chuẩn không thể chống đỡ
nổi thế cuộc này. Huống chi, sau cuộc chiến với Vương hoàng hậu, đại
thần trong triều đã bị hao tổn đi quá nửa, giờ chỉ còn lại cái vỏ bọc
rỗng không, không có danh thần, lương tướng phụ trợ, quốc gia lâm vào
cảnh khốn cùng.”
“Hahaha.” Ta cười gượng hai tiếng “A Triệt, ngươi quá coi trọng ta
rồi, thế cuộc như thế, hắn còn chống đỡ không nổi, ta chỉ là hạng nữ lưu thì có thể làm gì? Triều đình này thật sự trong ngoài đều rỗng tuếch cả sao? Vua nào triều thần nấy, triều thần nào vua nấy!” Ta đảo mắt nhìn
hắn “Năm xưa, Thẩm Đông Ly và Hàn Hâm một lần diệt sạch thế lực gia tộc
của Vương hoàng hậu, tổng cộng một trăm ba mươi tám người, bây giờ mấy
cái ghế trống đó vẫn chưa bổ sung đủ, những thế lực ngầm phù trợ ngươi
lên ngôi vua, giờ không còn địch thủ, lại không có ai chế ngự, ngươi có
thể dễ dàng trừ khử sao? Chỉ nói đến hai tên đầu sỏ nắm binh quyền cả
trong lẫn ngoài, Từ Lập và Bạch Phiền, giang sơn này là bọn họ mang binh vây lấy Thái miếu giúp ngươi đoạt lại, bọn họ muốn ngươi ngồi lên ngôi
vị này, lập nữ nhi của bọn họ làm Hoàng hậu, vĩnh viễn được hưởng vinh
hoa phú quý, giờ ngươi muốn rút lui, bọn họ có chịu hay không? Nếu ta
đăng cơ, ngươi có tin không, thánh chỉ đầu tiên ta ban ra sẽ chính là
đoạt lại binh quyền trong tay bọn họ!”
“A Triệt, đây không phải là thời cơ tốt nhất.” Ta mệt mỏi lắc lắc đầu “Thế gian này chỉ có thể tin vào hai loại nguồn lực: cứng và mềm. Cứng
là vũ lực, là binh lực, mềm là tài lực. Mà ngươi vừa mới đăng cơ làm tân đế, nền móng còn chưa ổn định, cả hai nguồn lực đều không có. Ta biết
thế lực ngầm của ngươi khá lớn mạnh, nhưng những người đó cũng không thể thật sự giúp ngươi thống trị giang sơn vững bền, giúp ngươi ngồi yên
ngai vua. Ta chưa từng nghe qua có Hoàng đế nào dựa vào thủ đoạn mờ ám
để khai sáng thái bình thịnh thế. Nếu lúc này ngươi quyết định sai lầm,
Trần quốc sẽ có nguy cơ bị mất nước!”
“Đúng a, nàng nói rất đúng.” Lưu Triệt cười tủm tỉm, hai mắt cong lên như trăng rằm “Nhưng Oánh Ngọc à, có những chuyện ta không thể làm chủ
được … Bộ tộc của Vương hoàng hậu là khối u ác tính của quốc gia, một
đao kia ta bổ xuống, khối u ác tính mất đi, nhưng cũng làm thương tổn
đến huyết mạch. Nếu có thể, ta cũng muốn giao cho nàng một giang sơn
lộng lẫy tươi đẹp, nhưng hôm nay quốc gia ngàn lở trăm loét, nàng nói
xem, ta biết phải làm gì bây giờ?”
Ta cúi đầu, bẻ từng ngón tay của mình “A Triệt, ngươi đừng hỏi ta,
thế cục này là do ngươi từng bước một lập ra, ta chỉ là một nữ nhân tham ăn háo sắc, thiên hạ của ngươi chẳng liên quan gì đến ta. Ngay từ đầu
muốn dùng Bạch Phiền, là ý của chính ngươi, ta bất quá chỉ chuyển đạt
giùm ngươi mà thôi. Muốn gặp Thẩm Đông Ly và Mặc Duy là ý riêng của ta.
Ba cái thứ trách nhiệm này, nếu là của ta, ta muốn trốn còn trốn không
kịp, huống chi không phải là của ta, ta tuyệt đối sẽ không nhận.”
“Bệ hạ.” Bên ngoài truyền đến giọng âm nhu của hoạn quan “Thẩm đại nhân và Mặc đại nhân cầu kiến.”
“Truyền.” Lưu Triệt cũng không quay đầu lại, nói.
Ta nhìn thẳng vào mắt Lưu Triệt, nghiêm túc hỏi: “Nói thật cho ta
biết đi, rốt cuộc ngươi xảy ra chuyện gì? Bị bệnh sao? Nếu thái y trong
cung vô dụng, ngươi mời Yến Ly đến đi, trước đây vì nể mặt ta, hắn không có giết ngươi, giờ hắn cũng sẽ cứu ngươi thôi.”
Lưu Triệt cười thật dịu dàng, như một hài tử chưa hề biết đến mùi vị
của ưu sầu, hắn nhìn ta nói: “Bệnh của ta hắn chữa không được, chỉ có
nàng mới có thể chữa được, vì đây là bệnh tương tư.”
Ta sầm mặt xuống, quay đầu đi không thèm để ý hắn nữa.
Thẩm Trang, tự Đông Ly, gần ba mươi tuổi, niên hiệu Khánh Nguyên làm
đến chức Thừa tướng, tuổi trẻ đầy triển vọ