
ớc mắt sau đó biểu hiện thái độ nghiêm túc nhìn
nàng nói « Từ nay trở về sau, ta sẽ không giao thiệp với nữ nhân khác,
cũng không thương nhớ bất kỳ ai, càng không qua đêm ở bên ngoài. Nếu ta
có lời nào lừa gạt ngươi, ta sẽ bị thiên lôi đánh chết không toàn thây. »
« Không cần. » Nàng tưởng có thể ngăn cản hắn, nhưng đã không kịp.
« Không cần lo lắng, bởi vì những gì ta nói đều là sự thật. » Hắn nói « Còn về chuyện bạn gái lúc nãy ngươi nói, ta có suy nghĩ lại, ta chỉ
biết có 1 người gọi là Đoàn tiểu thư, Đoạn Lại Lăng tiểu thư của tiệm
coffee Hạnh Phúc, có phải người muốn nói tới là nàng ta ? » Hắn nheo mắt hỏi.
Nàng dùng sức lắc đầu.
« Vậy theo ta nghĩ… » Tề
Sóc ở trước mặt nàng có vẻ đăm chiêu gật đầu mở miệng nói « Như vậy theo ta nghĩ cũng chỉ còn có 1 vị Đoàn tiểu thư, là người phụ trách tìm
thiết kế sư cho đám cưới của chúng ta, Đoạn Đ*** Tinh tiểu thư. »
Nàng ngơ ngác nhìn hắn. Tìm thiết kế sư cho đám cưới ?
« Ngươi nói ngươi đã nhìn thấy nàng ta, có phải nàng ta có thân hình
cao cao gầy gầy, tóc ngang vai, mặt không nóng không lạnh, còn đeo mắt
kính viền đen? »
Nàng nhất thời tròn to đôi mắt.
« Quả nhiên là nàng ta. » Tề Sóc nhướng nhướng mày, bất đắc dĩ thở dài, cuối
cùng hắn cũng tìm đầu sỏ gây ra chuyện này « Vậy đây là lý do ngươi chia tay với ta, cuối cùng thì ta cũng hiểu. »
Quan Chi Yên ngây
ngốc ngạc nhiên nhìn hắn, cảm thấy thoáng như giấc mơ. Cho nên tất cả
chỉ là hiểu nhầm, là nàng không đủ tin tưởng hắn, không tin tưởng vào
chính mình? Nàng thật sự ngu ngốc…ngu ngốc…ngu ngốc a!
Nhưng
nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải hắn cự tuyệt lời kết hôn của
nàng, như thế nào mà nàng lại nghi ngờ hắn, cũng không tự tin vào bản
thân mình ?
« Thế vì sao lúc trước ngươi lại nói muốn ta chờ
ngươi 5 năm? » Nàng lên giọng hỏi, sự lo lắng này vẫn làm nàng không thể yên lòng được.
« Bởi vì lúc ấy ta rất tức giận. » Hắn nhìn nàng khẽ thở dài, đúng là do hắn gieo gió gặp bão.
« Tức giận? » Nàng tựa hồ nghe không hiểu hai chữ [tức giận'> này là ý gì.
« Lý do ngươi đột nhiên quyết định muốn kết hôn làm cho ta rất tức giận. » Hắn ôn nhu nói.
Nàng nhìn hắn, trong lúc đó đột nhiên kinh ngạc khẽ nhếch miệng, rốt cục cũng đã nghĩ thông suốt vì sao hắn lại tức giận.
« Trời ạ, thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không phải…… Ta……» Nàng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể không ngừng lắc đầu để cho
hắn biết nàng không có cái ý tứ kia.
Với nàng mà nói hắn tuyệt
đối không chỉ là công cụ để tranh đua với những đối thủ 1 mất 1 còn thời ĐH, làm sao nàng có thể chỉ vì một cuộc cá cược mà tùy tiện kết hôn a?
Sở dĩ nàng không chút do dự nói muốn kết hôn, bởi vì đối tượng là hắn, bởi vì nàng biết hai người bọn họ yêu nhau, bởi vì gả cho hắn thì bọn
họ nhất định có thể bách niên giai lão, vĩnh dục bể tình, cho nên mới có thể muốn cùng hắn kết hôn.
Nàng đương nhiên không thể phủ nhận việc đó và cuộc cá cược với mấy cô nàng đối thủ kia là không có liên
quan, nhưng cũng chỉ có thể xem như tiếp thêm 1 bước mà thôi, mà dựa vào tình yêu say đắm nồng nàn của bọn họ hoàn toàn không can hệ gì.
Nàng yêu hắn. Làm thế nào mà hắn nghĩ nàng sẽ đem chuyện kết hôn ra để nói đùa được chứ?
« Ta biết ngươi không ý đó, là ta không suy nghĩ kỹ nên phản ứng như
vậy, thật xin lỗi. » Hắn thật sự nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt ôn nhu cùng hối lỗi.
Hắn dịu dàng phá tan sự nhu nhược của nàng cùng phòng tuyến vững chắc kia, làm cho nàng trong nháy mắt thốt ra 3 chữ mà từ
trước đến giờ nàng không thể nói « Em yêu anh. »
Trong nháy mắt vẻ mặt của hắn trở nên nhiệt tình như có lửa, mắt sáng như đuốc nhanh
chóng nhìn chằm chằm nàng « Nói lại lần nữa xem. »
« Em yêu anh. » Tay nàng khẽ chạm mặt hắn, nhẹ giọng nói, sau đó lại tiếp tục nói thêm lần nữa « Sóc, em yêu anh. »
Tề Sóc bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, như là không thể thừa nhận giờ
khắc có quá nhiều cảm xúc này. Rồi sao đó lại mở mắt ra, hắn mang theo
tâm tình tha thiết nhìn nàng, thận trọng mở miệng.
« Quan Chi Yên tiểu thư, xin hỏi ngươi nguyện ý gả cho ta chứ? »
Trong nháy mắt hai mắt nàng mơ hồ rơi lệ, nàng không thể ngăn được
chính mình, vừa khóc vừa cười nhìn hắn gật đầu nói « Ta nguyện ý. »
« Tân nương tử, ta đến đây. »
Cửa phòng của tân nương bị người từ bên ngoài đẩy ra một chút, khuôn
mặt tươi cười của Dương Bách Huệ bỗng nhiên xuất hiện ở trước cửa.
« Bách Huệ! » Chi Yên kinh hỉ kêu lên « Ngươi trở về từ lúc nào thế? »
« 12h tối qua. » Dương Bách Huệ bước vào phòng, mỉm cười đánh giá nàng « Chi Yên, ngươi thật xinh đẹp nha. »
« Cám ơn. Bách Huệ, tình hình bác trai thế nào rồi? » Nàng vui vẻ hỏi.
« Đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, hai ngày sau sẽ được chuyển sang phòng bệnh bình thường. »
« Thật tốt quá. »
« Ừm. » Dương Bách Huệ gật gật đầu đồng ý.
Im lặng 1 lúc lâu, Chi Yên bỗng nhiên hít một hơi, lộ ra vẻ mặt tính toán như đang muốn tính sổ ai đó…
« Bách Huệ, ngươi thật sự quá đáng nha, vậy mà ta còn nghĩ ngươi là
bạn thân nhất của mình. » Nàng nhìn Bách Huệ, giả bộ tức giận nói.