
đây là lần đầu tiên hắn tức giận quay lưng bỏ đi trước mặt nàng, có thể hắn quyết định cùng nàng chia tay hay không ?
Đột nhiên ngực thắt lại, làm cho nàng đau đến lập tức không thở nổi.
Nếu hắn thật sự mở lời nói muốn chia tay, nàng nên làm gì bây giờ?
Ngực vẫn còn đau, mặc dù không giống lúc vừa rồi đau rất nhiều, nhưng đau đớn lại cuồn cuộn không ngừng, không dứt.
Nếu ngay cả việc tưởng tượng hắn và nàng chia tay làm nàng đau lòng
đến vậy, nếu thật sự có một ngày như thế, nàng thật sự có thể chấp nhận
được sao?
Mũi ngẹt ngẹt, nàng đột nhiên cảm thấy muốn khóc a.
Nhắm mặt lại, gục đầu xuống quầy bắt đầu khóc không thành tiếng.
Quan Chi Yên không biết Đoạn Lại Lăng có danh thiếp của Tề Sóc, bởi vì
nàng chỉ mang Tề Sóc đến Hạnh Phúc có 1 lần thôi, không nghĩ tới hai
người đó đã trao đổi liên lạc với nhau. Hơn nữa để cho người cùng có thể nói chuyện riêng tư, Đoạn Lại Lăng còn nhớ rõ liền lấy ra danh thiếp
của bạn trai nàng và gọi. Còn về phần nàng sau khi gục đầu khóc 1 hồi
liền mệt mỏi rồi ngủ, tỉnh lại thấy Tề Sóc ngồi bên người, không bị dọa
cho khiếp đảm.
“Tỉnh?” Tề Sóc bất đắc dĩ nhìn nàng.
Nàng trừng mắt nhìn, hoài nghi rằng mình vẫn còn đang trong mơ, nếu
không tại sao hắn lại có thái độ bình thường với nàng như vậy, không hề
tức giận.
“Còn chưa tỉnh ngủ sao?” Hắn lấy tay khẽ chạm mặt nàng.
Quan Chi Yên bất ngờ đưa tay bắt lấy tay hắn, mờ mịt nhìn hắn hỏi “Ngươi là thật sao?”
“Ngươi ngủ đến mức hồ đồ rồi sao?” Hắn dùng tay kia nâng khuôn mặt của nàng lên hôn.
Trong nháy mắt mắt nàng tròn to. Nàng nhất định là đang nằm mơ, nhất
định là thế! Nhưng giấc mơ này rất đẹp a, tuyệt đến mức làm cho nàng
muốn kéo dài thêm, không muốn tỉnh lại nữa. Nàng nhắm mắt lại, một lần
nữa nằm úp mặt trên quầy tiếp tục ngủ.
“Đừng ngủ, muốn ngủ thì
về nhà ngủ tiếp nào.” Tề Sóc kéo nàng dậy, bất đắc dĩ nhìn về phía Đoạn
Lại Lăng “Cảm phiền ngươi tính tiền giúp ta, hết bao nhiêu?”
“Hai ly cà phê, tổng cộng 300 đồng.” Nàng mỉm cười nói.
“Không phải nàng còn dùng bữa tối ở đây sao?” Hắn nhìn thoáng qua cô bạn gái vẫn còn đang ngơ ngác của hắn nói.
“Đó là sản phẩm thử nghiệm cho nên miễn phí.” Đoạn Lại Lăng cười.
“Thật không?” Hắn cười cười, không hề lắm lời mở bóp da rút ra 1000 đồng chẵn đưa cho nàng.
Đoạn Lại Lăng mở ngăn kéo của máy tính tiền tìm 600 đồng thối trả hắn, vậy mà hắn chỉ cầm lấy 500, để lại 100 đồng lẻ trên bàn.
Đoạn
Lại Lăng nhíu mày nhìn hắn, còn hắn thì mỉm cười trả lời nàng 2 chữ “Phụ phí.” Sau đó nắm tay người bạn gái vẫn có vẻ mặt ngu ngơ chưa tỉnh bước ra khỏi tiệm cà phê.
Đêm đã khuya rồi, ban đêm bên ngoài có
chút lạnh, Quan Chi Yên bất giác lấy tay chà xát 2 bên cánh tay để trần, liền sau đó hắn lấy tay kéo nàng vào trong lòng, dùng nhiệt độ ấm áp
của cơ thể giúp nàng sưởi ấm.
Thái độ hắn ôn nhu chăm sóc, làm
cho nàng thực tỉnh, biết mình không nằm mơ liền hoe hoe mắt, nàng cúi
gằm mặt mặc cho hắn dẫn nàng ra xe. Sau khi thay nàng đóng cửa xe, Tề
Sóc vào chỗ của mình bắt đầu khởi động xe, chậm rãi lái xe ra phía
đường. Hiện giờ hắn cũng chưa mở miệng nói câu nào hết.
Hắn im
lặng làm cho nàng lại nhịn không được suy nghĩ lung tung, nghĩ hắn vừa
rồi ôn nhu săn sóc là để che mắt người khác, chứ kỳ thực là hắn vẫn còn
đang tức giận, cơ bản là không nghĩ đến đón nàng, vì nhận được điện
thoại của Đoạn Lại Lăng mới bất đắc dĩ không thể không xuất hiện ở Hạnh
Phúc.
Đột nhiên ngực thắt lại đau đớn, làm cho nàng nắm chặt
tay cố nén cơn đau, bàn tay to của hắn nắm chặt mười ngón tay trắng nhợt của nàng.
“Ngươi lại suy nghĩ lung tung gì thế?” Hắn hỏi.
Nàng mờ mịt quay đầu nhìn về phía hắn, chỉ thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của
hắn than nhẹ 1 tiếng, sau đó tay giơ lên nhẹ nhàng lau dưới mắt phải,
rồi tiếp tục qua mắt trái. Nhìn thoáng thấy ngón tay của hắn có nước,
nàng mới sực hiểu là mình vừa khóc. Khó trách hắn lại nói nàng suy nghĩ
miên man, nhưng thật sự nãy giờ nàng đang suy nghĩ lung tung sao?
“Ngươi làm sao có thể biết ta ở Hạnh Phúc?” Nàng lau hết những giọt nước mắt không biết sao lại chảy xuống, hỏi.
“Đoàn tiểu thư gọi cho ta.” Tề Sóc đáp.
“Nàng gọi điện thoại cho ngươi sao?”
“Ừ”
“Nếu nàng không gọi cho ngươi, ngươi có đến đón ta không?” Nàng trầm mặc 1 chút rồi lại hỏi.
“Chỉ cần ngươi gọi cho ta, ta sẽ đến.”
“Nếu ta không gọi thì sao?”
“Ngươi thật ra là muốn biết cái gì, biết ta có lo lắng cho ngươi hay không sao?” Hắn nhìn nàng 1 cái, chậm rãi mở miệng hỏi.
Quan Chi Yên không nói gì mà chống tay cúi đầu đau lòng mà không kìm
được ứa nước mắt. Lúc này ngay cả lời an ủi nàng hắn cũng không nói.
Tề Sóc đột nhiên thở dài 1 hơi, lại trầm mặc 1 chút, mới lấy hơi mở
miệng “Ta vẫn cứ nghĩ rằng sẽ không tức giận với ngươi, nhưng ngươi thật sự làm ta quá giận, ngươi có biết hay không ?” Hắn nói, “Từ khi quen
nhau cho đến nay, ta đối với ngươi có tốt không, có thật không, hay chỉ
là giả dối, ngươi so với bất cứ người khác đều rõ nhất mới đúng, nhưng
ngươi có lần nào thật sự đáp lại ta sao?”
Hắn nhẹ nhàng mà