
ẩm trà chứ? Chỉ kém liều mạng
chút. Thổi lung tung hai cái, cô rót xuống uống một hơi, phảng phất
giống như muốn dập tắt lửa giận trong lòng.
“Chúc tiên sinh, nói như thế nào đây? Chúng ta mỗi người đều có một
lý tưởng, sau đó chúng ta mỗi ngày đều ở vì lý tưởng này mà phấn đấu. Có lúc đi thẳng, có lúc đi đường quanh co, hoặc nhanh hoặc chậm một chút
đi đến điểm cuối. Lý tưởng của tôi, chính là thuận lợi tốt nghiệp đại
học, tìm một phần công tác ổn định, sẽ tìm một người chồng bình thường
thành thật, có thể nói, sinh hai đứa con trai nhỏ, sống bình an. Ngài……
Hiểu ý của tôi không?” Cứng rắn không được thì mềm , văn không được thì
võ . Thiên hạ, cũng vẫn là có vương pháp .
“Tại sao là hai đứa con trai?” Vấn đề của Chúc Nhan làm An Ninh muốn hộc máu.
“Tôi cảm thấy được, trọng điểm không phải là ở chỗ mấy đứa con.” An Ninh cảm thấy cô giống như là tú tài gặp phải binh.
“Này, tại sao chỉ muốn có hai đứa con trai?” Chúc Nhan hỏi rất chân thành.
“Một đứa mà nói, là quá cô độc.” Thương cảm trong nháy mắt chợt lóe
lên lướt qua đầu óc của An Ninh. Cái loại cảm giác này, phảng phất làm
cho người ta không thở nổi. Màu trắng đen, hiện ra ảm đạm, tái nhợt mà
tuyệt vọng.
Cũng không biết uống bao nhiêu trà quý, đàm phán đã lâu mà không có kết quả.
“Chúc tiên sinh, còn như vậy nữa cũng không phải là biện pháp. Tôi còn phải đi vẽ tranh…… Anh xem……” Bỏ qua cho tôi đi!
“Em cần tiền?” Giọng của Chúc Nhan hơi có chút kích động, giống như là tìm được một bước đột phá.
“Tôi cần gì, tôi còn có hai tay để mà thực hiện.” An Ninh trả lời như đinh chém sắt.
“Cùng nhau ăn cơm trưa.” Chúc Nhan nói chuyện đồng thời quan sát
nhân viên phục vụ đã đem hai phần thực đơn tinh xảo chia ra đặt ở trước
mặt hai người.
“Cơm nơi này tôi ăn không nổi.” An Ninh vẫn không chú ý tới, cũng là trước chú ý tớingười phía sau mà kéo mấy cái. Thần a ~ làm cho tôi ngất đi!
“Anh mời.” Chúc Nhan trả lời rất kiên quyết.
Dù biết không có sự cho phép của Chúc Nhan, cô cũng đi không được,
An Ninh chỉ có thể ngoan ngoãn một chút mà ăn cơm. Sau khi cơm nước no
nê , Chúc Nhan coi như tương đối phân rõ phải trái mà đưa cô đến câu lạc bộ.
An Ninh cao hứng, nhìn khuôn mặt Trương Khôn khổ sở sắp khóc ra. Bởi vì, An Ninh trở về, Chúc Nhan cũng ở lại, Trương Khôn cũng không kịp
tiến độ, chẳng qua là dặn dò những người xây cất chế tạo tạp âm kia
trước tiên dừng lại. Nhan thiếu thích yên tĩnh, đây là chuyện mọi người
đều biết. Và so với tâm tình Nhan thiếu, tiến độ chỉ là cộng lông!
Bởi vì Chúc Nhan, lãng phí thời gian một cách vô ích gần nữa ngày,
cuối cùng lúc kết thúc, An Ninh chỉ vẽ một nửa bức. Vốn quy định là, nếu chỉ có nửa bức, tiền lương tính trong hai ngày. Nhưng mà An Ninh là ai
chứ? Có thể khiến cho Nhan thiếu, đi cùng con gái cả ngày! Trên thế giới này tuyệt không có người thứ hai Trương Khôn cũng đã sớm dặn dò bộ tài
vụ, giá tiền cho hai bức họa như cũ.
Khiến trong lòng An Ninh nghẹn uất, rồi lại không thể đi tìm Chúc
Nhan vì lầm công phí. Cô lại do dự ngày mai có nên tới đây hay không.
Mặc dù cho nhiều tiền, nhưng mà đây là địa bàn của người ta, đầm rồng
hang hổ a!
Cầm tiền, An Ninh cố ý quên Chúc Nhan đứng cách đó không xa, trực
tiếp đi về phía cửa lớn. Nhưng mà, ngay khi An Ninh nhàn rỗi chờ xe bus, một đám người chờ xe ồn ào một trận nho nhỏ, một chiếc màu xám bạc
Porche đứng tại trước mặt cô.
“Lên xe.” Cửa sổ xe mở xuống, lộ ra một khuôn mặt làm cho An Ninh căm thù đến tận xương tuỷ.
Bên kia tài xế đã xuống mở cửa xe. An Ninh nhìn về phía nơi xe bus
đang lái tới một chút, nhìn lại phía sau bọn cận vệ trên chiếc xe Porche kia đang rục rịch, cuối cùng vẫn là khẽ cắn môi, một hơi chạy về phía
xe bus.
Khi xe bus thắng xe chói tai, truyền đến tiếng hổn hển của tài xế.
Thế nhưng, An Ninh cũng không có dừng lại, mà là bỏ qua xe bus tiếp tục
chạy về phía trước, kịp thời chặn xe bus theo sát phía sau, xe taxi cũng phát ra tiếng thắng xe chói tai.
Làm đám cận vê kia đuổi theo tới được thì, An Ninh đã cách cửa sổ xe mà phất phất tay phía bọn họ, không mang theo một đám mây.
Thả chim bồ câu Chúc Nhan, nói cách khác, ngày mai không thể lại đi câu lạc bộ làm.
“Chị ~” Cơm nước xong, cục cưng vẫn không có cơ hội thân cận với An
Ninh thừa dịp Vương Anh cùng Trần Tuấn nói chuyện trong thư phòng, len
lén chạy đến phòng bếp, từ phía sau ôm lấy chân An Ninh.
“Ngoan ~ một lát chị cùng chơi với cưng ~” An Ninh quay đầu lại nhìn em trai một cái, tiếp tục rửa chén.
“Chị, ba và mẹ thật sự kỳ quái…… Buồn bã ……” Đều nói đứa nhỏ là mẫn cảm nhất, quả nhiên không tệ.
An Ninh bằng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp xong, ôm lấy em trai tâm tình hơi xuống thấp, nhéo khuôn mặt nhỏ bé nhiều thịt của nó.
“Thế giới người lớn rất phiền toái, chúng ta nghĩ cũng không thông.
Chú và mẹ có thể gặp phải chuyện gì đó không hài lòng, hai ngày nữa sẽ
không việc gì. Giống như cục cưng đau răng, đau một chút thì tốt liền.”
An Ninh mặc dù an ủi em trai như vậy, nhưng mà trong lòng cũng có một số nghi ngờ. Mặc dù sau khi cô trở về ở nhà chưa được vài ngà