
đánh giá An Ninh từ trên xuống dưới một lần, huýt sáo. Đã là
giữa tháng sáu, thời tiết nóng dần lên, hôm nay An Ninh mặc một cái váy
màu be, lộ ra bắp chân trắng noãn thon dài cùng phần eo nhỏ nhắn, có nét duyên dáng.
An Ninh trực tiếp lựa chọn không chú ý đến cái tên đầu sỏ làm cho
mình mất đi tự do có hạn, thậm chí tay chưa được hong khô, trực tiếp
xoay người rời đi.
“Đừng không cho mặt mũi như thế chứ, nói thế nào chúng ta cũng giao
hợp, dầu gì cũng có một chút quan hệ như vậy.” Nhâm Vũ Văn nói không
biết thẹn, khiến An Ninh thiếu chút nữa giận đến hộc máu! Cái gì gọi là
“Giao hợp”?! Cái tên lưu manh này!
An Ninh mặc dù tức giận, nhưng cũng biết Nhâm Vũ Văn thật sự không
dễ chọc, cũng chỉ có thể chịu đựng. Chúc Nhan bây giờ bận rộn đến sứt
đầu mẻ trán, có liên quan đến cha của tên Nhâm Vũ Văn này.
“Tôi nói, gần đây mỗi ngày của Chúc Nhan trôi qua có dễ chịu không?
Ngay cả vưu vật như cô cũng không kịp đặt ở bên cạnh để cưng chìu rồi.”
Nhâm Vũ Văn vội vã bước hai bước lớn, ngăn đường ra của An Ninh.
“Mời tránh ra.” An Ninh ngẩng đầu nhìn thẳng Nhâm Vũ Văn.
“Có lòng khuyên cô một câu, Chúc gia sắp sụp đổ. Tôi khuyên cô vẫn
là sớm một chút suy nghĩ đường thoát cho mình, chọn đồng cỏ tốt mà đỗ!”
Nhâm Vũ Văn cười trên nỗi đau của người khác thừa dịp lúc An Ninh kinh
ngạc khẽ cúi đầu ở bên tai An Ninh nhẹ nhàng nói:
“Tôi vẫn rất nhớ thương cô!”
“Cho dù chọn cũng sẽ không chọn anh!” An Ninh nên vui vẻ, Chúc gia
sụp đổ, cô có thể danh chánh ngôn thuận thoát khỏi sự quản thúc của Chúc Nhan, quang minh chánh đại mà có tự do. Nhưng mà cô nhìn thấy bộ dạng
Nhâm Vũ Văn liều lĩnh mà lỗ mảng, trong lòng lại khó chịu hơn là vui vẻ.
“Chậc chậc…… Giống như Chúc Nhan vậy người con trai không có chút
thú vị, trừ bề ngoài không tệ ngoài ra còn có ưu điểm gì? Bối cảnh gia
đình duy nhất đã không còn tồn tại, còn có cái gì đáng giá để cho cô vì
anh ta mà giữ trinh liệt chứ?” “Chậc chậc…… Giống như Chúc Nhan vậy người con trai không có chút
thú vị, trừ bề ngoài không tệ ngoài ra còn có ưu điểm gì? Bối cảnh gia
đình duy nhất đã không còn tồn tại, còn có cái gì đáng giá để cho cô vì
anh ta mà tam trinh ngũ liệt chứ? Ừ?” (tam trinh ngũ liệt mình không
biết, bạn nào biết thì giúp mình nhé, vì mình nghĩ là giữ trinh tiết
đó.)
Những lời này của Nhâm Vũ Văn giống như là chạm đến dây thần kinh
của An Ninh, chỉ thấy sắc mặt cô trở nên tái nhợt, vẻ mặt không thể tin
nhìn anh ta hơi lảo đảo mà thối lui hai bước. Nhâm Vũ Văn không biết tại sao An Ninh lại có phản ứng lớn như vậy, trong lúc nhất thời tim đập
hơi mạnh và loạn nhịp. Vẫn chưa thấy An Ninh trở lại Tiểu Lý và Tương
Sinh vội vã chạy tới, nhìn thấy chính là loại tình trạng này, sắc mặt An Ninh tái nhợt như đi vào cõi thần tiên, vẻ mặt Nhâm Vũ Văn rối rắm mà
không giải thích được.
An Ninh không biết cô làm thế nào mà cáo biệt Nhâm Vũ Văn lại không
biết làm sao từ Phương Thức về đến nhà. Nằm ở trên giường, An Ninh dùng
chăn phủ giường mà bao lấy thân thể của mình thật chặc. Đối với Chúc
Nhan…… tam trinh ngũ liệt sao……? Bắt đầu từ lúc nào, lại sinh ra ý nghĩ
như vậy? So với Nhâm Vũ Văn, Chúc Nhan lại càng tội ác tày trời, tại sao cô lại không tự chủ được nghiêng về Chúc Nhan mà chán ghét Nhâm Vũ Văn? Rõ ràng là một người phá hư tất cả tiền đồ của cô! Bắt đầu từ khi nào
thì cô không hận anh?
Chúc Nhan trở về đã là nửa đêm rồi, anh vội vã tắm rửa nằm trên
giường ôm An Ninh vào trong ngực hôn một cái, nhưng nhận thấy An Ninh
cứng ngắc cùng kháng cự. Đã quá mệt mỏi nên Chúc Nhan cũng không có sức
lực để so đo những thứ này, hơi mạnh mẽ ôm lấy thân thể An Ninh rất
nhanh liền ngủ thiếp đi.
Cho dù bận rộn, cho dù thần kinh thô, Chúc Nhan cũng chú ý tới thái
độ thay đổi của An Ninh, ban ngày tắm rửa xong anh đặt An Ninh đang ngủ
mơ mơ màng màng ở phía dưới giở trò. Trong giấc mộng An Ninh vâng theo
bản năng của cơ thể, đặt lên người Chúc Nhan. Nhưng khi Chúc Nhan tiến
vào thì An Ninh tỉnh lại, thân thể trở nên cứng ngắc.
Chúc Nhan hung hăng đẩy vào, sau đó ở bên tai An Ninh lạnh lùng hỏi:
“Thế nào, Chúc gia còn chưa có sụp đổ, thì chuẩn bị phản bội rồi?”
Hỏi xong, anh cũng không chờ An Ninh trả lời, lại bắt đầu đẩy điên
cuồng. Động tác Chúc Nhan quá hung ác, đẩy vào khiến An Ninh hơi đau, cô cắn môi dưới nhịn xuống không dám lên tiếng. Cho dù thô bạo như vậy,
cuối cùng An Ninh cũng run rẩy rồi đến cao trào, thân thể đã trầm luân
rồi, chẳng lẽ tâm cũng đã rơi vào tay giặc rồi? Sau kích tình, An Ninh
gục ở trên gối đầu, mặc cho nước mắt nóng ướt không tiếng động chảy ra.
Chúc Nhan liền làm một lần nữa với tư thế nằm bò ở trên giường của
An Ninh. Chúc Nhan tức giận, sự phẫn nộ của anh chuyển thành tình dục và sức mạnh, làm mấy lần đến hừng sáng mới buông An Ninh gần như muốn ngủ
gật ra, ở bên tai cô lạnh lùng nói:
“Chúc gia sẽ không sụp đổ, em cũng đừng mơ tưởng rời đi.”
Nói xong, Chúc Nhan đứng dậy đi tắm rửa, sau đó mặc chỉnh tề rồi ra
cửa. An Ninh hỗn loạn nằm ở trên giường, trong đầu trống rỗng. Cuối cùng vẫn không đánh lạ