
i cơn buồn ngủ, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Khi An Ninh tỉnh lại đã là hoàng hôn, hai người người giúp việc chờ ở bên cạnh, chờ cô tỉnh lại thì đấm bóp cho cô một lúc. Buổi tối An Ninh
muốn đi Phương Thức xem một chút, có lẽ có thể nghe được một số chuyện
về Chúc gia. Nhưng mà lúc này Tiểu Lý nghe thì nói chuyện ấp a ấp úng,
An Ninh liền hiểu được.
Suốt một tuần lễ sau An Ninh cũng không có nghe được bất cứ tin tức
gì về Chúc Nhan, cũng không có gặp mặt anh một lần. Nói cách khác, lần
nữa cô bị Chúc Nhan giam lỏng rồi, chính là thời buổi rối loạn.
Hôm nay cô đang vẽ tranh ở phòng vẽ tranh, đột nhiên Trầm Khinh gõ cửa đi vào.
“An tiểu thư, phu nhân bảo tôi mời cô đến nhà chính một chuyến.” Trầm Khinh nhìn An Ninh cả kinh có chút ngỡ ngàng.
“Đi nhà chính làm cái gì?” An Ninh còn tưởng rằng trải qua thời gian dài lạnh nhạt như vậy, Chúc Nhan sẽ thả cô đi hoặc là cứ giam lỏng như
vậy, để cho cô nếm thử kết quả phản bội. Nhưng mà, đi nhà chính……
“Thiếu gia bị bệnh. Phu nhân đang chờ, chúng ta vẫn là nhanh lên!” Trầm Khinh làm tư thế xin mời.
Mặc dù lòng tràn đầy nghi ngờ, An Ninh vẫn lên xe. Loại người như
Chúc Nhan cũng sẽ ngã bệnh sao? An Ninh nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ chạy
về phía sau, nhàn nhạt nghĩ. (bộ tưởng anh í là người máy chắc.)
Nhà của Chúc gia nằm trên một ngọn núi ở vùng ngoại ô. An Ninh vẫn
từ trong cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài, đại khái đoán ngọn núi này đều là của Chúc gia, mà biệt thự Chúc gia xây ở giữa sườn núi, từ trong cửa sổ xe nhìn về phía trước, một hoa viên rậm rạp xinh đẹp trong căn nhà lớn, vô cùng xa hoa, bên trong có vài chỗ không biết là hồ nhân tạo hay là
hồ bơi lội được ánh mặt trời chiếu rọi xuống nhẹ nhàng.
An Ninh xuống xe liền thấy một phu nhân trung niên có vài phần giống Chúc Nhan, tao nhã mà lão luyện, mắt sáng như đuốc nhìn cô. Rõ ràng là
một người nghiêm túc, cũng nhìn về phía cô lộ ra mấy phần vui vẻ.
“An Ninh, dì là mẹ Chúc Nhan, đừng ngại, có thể gọi một tiếng dì.”
“Chào dì Chúc.” Mặc dù An Ninh không rõ ràng tình huống lắm, nhưng mà ở trước mặt người lớn vẫn nên có lễ phép.
Từ Thư Nhã bình tĩnh đánh giá An Ninh một lúc, đã sớm biết An Ninh
là một đứa trẻ không tệ, bất kể là bề ngoài hay là khí chất trình độ.
Nhưng người thật ở trước mắt, lại có một số cảm xúc khác nhau, chính xác là một đứa trẻ tốt, không trách được con nhà mình lại thích đến mức
này.
“Nhan nhi bị bệnh, con đi thăm nó đi!”
“Vâng.” Nhìn An Ninh được người giúp việc dẫn tới gian phòng của
Chúc Nhan, Từ Thư Nhã nhẹ nhàng thở dài, bà không thể không chú ý tới
lúc bà nhắc tới Chúc Nhan, trong nháy mắt kia vẻ mặt An Ninh có phần
không được tự nhiên℃ không biết hai đứa nhỏ này sẽ đi đến mức nào……
An Ninh nhìn Chúc Nhan nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, chân mày
không tự chủ được mà nhíu lại, ở chỗ nào đó trong lòng bị hung hăng nhéo một chút.
“An Ninh……” Chúc Nhan rì rầm vô ý thức, khiến tim An Ninh đập mạnh và loạn nhịp.
“Thiếu gia hôn mê từ tối ngày hôm qua đến bây giờ, trong lúc đó luôn gọi tên tiểu thư.” Người giúp việc bên cạnh lén lút quan sát giải thích với An Ninh.
An Ninh ngồi vào bên giường Chúc Nhan, bàn tay cầm các ngón tay của Chúc Nhan, nhẹ nhàng nói:
“Em đây.”
Chúc Nhan hình như là nghe tiếng An Ninh, sức lực bàn tay vô cùng
lớn cầm tay An Ninh, không có buông ra. An Ninh bị cầm rất đau, lại
không dám nhúc nhích.
“An Ninh, em đừng bỏ đi.” Chúc Nhan không có mở mắt, nói chuyện cũng không rõ ràng, An Ninh lại nghe rõ ràng.
“Chúc gia sẽ không sụp đổ, em cũng không trốn được, cả đời em cũng đừng nghĩ trốn chạy……”
Chúc Nhan nói xong câu đó thì hơi thở có phần dồn dập, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, từ từ yên tĩnh lại. An Ninh đủ mùi vị nhìn sắc mặt Chúc Nhan
bởi vì nóng rần lên mà có chút ửng hồng không bình thường. Gương mặt anh hóp lại, xương gò má hơi nhô ra, dưới mắt cũng xuất hiện quầng thâm màu xanh nhạt, trên trán vẫn toát ra hai cái mụn đỏ, lãnh khốc đẹp trai
cùng phóng khoáng hết thảy đã không thấy, còn dư lại chính là bộ dạng
Chúc Nhân tiều tụy và nhếch nhác, khiến cho cô muốn hận cũng hận không
được.
Chúc Nhan ngã bệnh rồi, tình cảnh Chúc gia có phải càng thêm nguy
hiểm hay không? An Ninh lại kìm lòng không được hơi lo lắng. Nhưng ngay
sau đó trong lòng lại đang khinh bỉ mình mềm lòng, Chúc gia sụp đổ,
không phải hợp tâm ý của mình sao?
Nhưng mà, trong nhà Chúc gia có trường phải hài hòa, bộ dáng nào có
vẻ bối rối? Buổi trưa An Ninh dùng cơm với Từ Thư Nhã, nhìn ra được khẩu vị Chúc Nhan và Từ Thư Nhã giống nhau, cũng thích ăn thanh đạm. Cũng
khó trách, Từ Thư Nhã rõ ràng cũng chừng năm mươi tuổi rồi, nhưng bảo
dưỡng giống như là người ba mươi tuổi. An Ninh không phải là người nói
nhiều, Từ Thư Nhã cũng không biết nói thế nào, chẳng qua là kêu An Ninh
ăn cơm nhiều một chút, một bữa cơm lại hơi có phần lúng túng. An Ninh
không biết tại sao cô lại được xuất hiện ở nơi này, người khác sẽ thấy
thế nào. Rõ ràng chỉ là một sủng vật, không phải sao?
Buổi tối, An Ninh tự nhiên được an bài ngủ ở phòng Chúc Nhan. Chúc
Nhan đã thanh tỉnh, tinh th
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập