Polly po-cket
Lãnh Thiếu Truy Thê

Lãnh Thiếu Truy Thê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323923

Bình chọn: 9.5.00/10/392 lượt.

ong thả đi. Sau lại người quá nhiều, Chúc Nhan kéo tay An Ninh,

che cô vào trong ngực chen về phía trước. Nhưng thật ra lúc đi trên

đường, hai người liền hối hận tới xem hoa đăng ở đâu, quả thực là đến

xem người . Giống như Chúc Nhan cao như vậy vóc dáng hoàn hảo, phạm vi

nhìn khá rộng lớn. An Ninh vóc dáng cao 168 cm, đứng ở trong đám người,

chỉ có thể nhìn thấy một mảng lớn cái ót. Thỉnh thoảng ngẩng đầu xem hoa đăng, không cẩn thận cũng sẽ bị đạp một cước. Càng về sau, Chúc Nhan và An Ninh lần đầu tiên đạt thành chung nhận thức, mau kết thúc cái đường

mệt người này!

Đột nhiên, không biết phía trước chuyện gì xảy ra, trong đám người

phát sinh một trận hỗn loạn. An Ninh nghe được một thanh âm vang lên,

ngẩng đầu nhìn thấy pháo hoa đầy màu sắc khắp bầu trời. Chính là một cái ngẩn người ra như thế, An Ninh không biết bị ai đẩy một cái lại bị ai

chen chúc một chút, chờ lúc cô cố gắng bảo trì tốt thăng bằng dừng bước, bên cạnh đi tới đi lui đều là người xa lạ. Chúc Nhan…… Không thấy……

Trong nháy mắt như vậy, An Ninh nhìn dòng người bên cạnh, có một

loại kích động muốn chạy trốn. Cô thậm chí bắt đầu suy nghĩ trên người

có bao nhiêu tiền, đi ra ngoài tới chỗ nào đón xe, sau đó chạy đến thành phố nào. Đầu óc của cô tốc độ xoay chuyển vô cùng nhanh. Chẳng qua là,

lúc cô nhiệt huyết sôi trào mà bước đi thì trong nháy mắt, cô đột nhiên

nghĩ đến người nhà ở Mỹ quốc xa xôi. An Ninh đột nhiên cảm thấy thế giới chung quanh ồn ào bỗng chốc yên tĩnh trở lại, cô giống như là một con

diều vậy, có chỗ khác là bị Chúc Nhan nắm trong tay. Chỉ cần bệnh cục

cưng chưa khỏi hẳn, liền sợi dây giữ Chúc Nhan và cô cũng chưa đứt.

An Ninh lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn nét mặt người đi qua bên cạnh khác nhau, ngoan ngoãn chờ đợi Chúc Nhan tới nhặt cô trở về.

An Ninh chờ cũng không bao lâu, một đôi bàn tay to đột nhiên từ sau

lưng ôm hông của cô. An Ninh không biết trong nháy mắt kia tại sao mình

đột nhiên rơi lệ. Cô ngẩng đầu nói với Chúc Nhan:

“Xem, anh vứt bỏ em.” Sau đó nước mắt liền rớt xuống. Cô hiểu mình

cũng không phải là bởi vì Chúc Nhan vứt bỏ cô mà khóc, chẳng qua là cô ý thức được tình cảnh bây giờ của mình mà khổ sở, mà tuyệt vọng. Cô nói

như vậy, chỉ là vì lấy lòng Chúc Nhan, chỉ là lấy lòng. Giống như là con chó nhỏ thấy chủ nhân nhà mình, giống như vui vẻ mà quẫy cái đuôi. Bất

kể một khắc trước anh có phải hung hăng đạp cô một cước hay không đó là

số mạng.

“Cả đời này em cũng đừng nghĩ rời khỏi anh.” Chúc Nhan thở kịch

liệt, trong mùa đông rét lạnh, trên trán thậm chí hiện đầy một tầng mồ

hôi hột tinh mịn. Anh hung hăng mà ôm An Ninh vào trong ngực, không để ý người bên cạnh chỉ trỏ, cứng rắn mà hôn lên môi hơi mặn của cô.

Lúc từ trong công viên đi ra, Chúc Nhan ôm An Ninh vào trong ngực

thật chặc, không dám có một chút khinh thường. Hai người chuyên tâm bước đi, hoa đăng pháo hoa gì đó, hết thảy cũng gặp quỷ thôi! Lúc từ trong công viên đi ra, Chúc Nhan ôm An Ninh vào trong ngực thật chặc, không dám có một chút khinh

thường. Hai người chuyên tâm bước đi, hoa đăng pháo hoa gì đó, hết thảy

cũng gặp quỷ thôi!

Về đến nhà, Chúc Nhan vội vàng kéo An

Ninh vào trong phòng tắm, mặc cho nước nóng cọ rửa hai người thân thể

đồng thời, anh tiến vào cô. Có lẽ là bởi vì sự việc xen vào giữa, tối

hôm đó tâm tình Chúc Nhan rất quái dị, anh không nói một lời mà xông vào lại xông vào, mãi cho đến khi An Ninh khóc cầu xin tha thứ cũng không

buông ra. Cuối cùng An Ninh cũng không biết là bởi vì thể lực cô chống

đỡ hết nổi hay là kích tình quá độ, thân thể theo động tác lắc tới lắc

lui của Chúc Nhan mà hôn mê bất tỉnh.

Ngày thứ hai khi An Ninh tỉnh lại phát

hiện trên giường một đống hỗn độn, hơn nữa thân thể hai người trần

truồng dính sát vào nhau một chỗ, càng làm cho người lúng túng chính là, Chúc Nhan vẫn còn trong cơ thể cô.

An Ninh lén lút di chuyển thân thể một

chút, thậm chí cảm giác được cái kia của Chúc Nhan ở trong cơ thể cô từ

từ bành trướng lên…… Cô lúng túng ngẩng đầu nhìn về phía Chúc Nhan,

không nghĩ tới Chúc Nhan vốn đang ngủ say không biết đã tỉnh lại từ lúc

nào, mặt không chút thay đổi mà nhìn cô.

“Chúc Nhan……” An Ninh động cũng không

dám động. Bây giờ toàn thân cô từ trên xuống dưới giống như là bị xe tải nghiền qua vậy, vô cùng mệt mỏi. Rất khó tưởng tượng cảm nhận lúc này

của Chúc Nhan là cái dạng gì.

“Ừ.” Chúc Nhan lại chậm rãi hướng về phía trước đẩy một cái, chôn vào thật sâu.

“Chúc Nhan……” An Ninh khóc nức nở, cô khẩn cầu nhìn Chúc Nhan, hy vọng anh có thể dừng lại.

“Bên trong thật ấm áp.” Chúc Nhan hôn

môi An Ninh, lại chậm rãi lui ra. Tối ngày hôm qua làm chuyện quá kích

thích, cho tới bây giờ thân thể An Ninh vẫn rất nhạy cảm, cho dù là

thong thả đụng chạm như vậy, cô vẫn nhịn không được run rẩy. Khi Chúc

Nhan rút khỏi, một luồng nhiệt từ bắp đùi chảy ra. Tối ngày hôm qua chưa kịp làm các biện pháp phòng, An Ninh thấy may mắn vì bây giờ là kỳ an

toàn.

Sau khi Chúc Nhan hoàn toàn rút khỏi,

An Ninh thở phào nhẹ nhỏm. Nhưng mà, ngay khi thân thể cô vừa mới