
buông
lỏng, Chúc Nhan đột nhiên vọt vào, An Ninh ứng phó không kịp bị hung
hăng đụng vào điểm mẫn cảm, cho nên cứ như vậy không có chút phòng bị
nào mà run rẩy đạt cao triều.
Chúc Nhan hiển nhiên cũng không có nghĩ đến sẽ là cái dạng này, anh nhìn An Ninh vùi vào dưới người mình run
rẩy khe khẽ khóc, trong đôi mắt lần nữa dấy lên ngọn lửa dục vọng, bộ
dạng An Ninh, ở trong mắt Chúc Nhan xinh đẹp không gì sánh được.
Chúc Nhan giơ một chân An Ninh lên gác ở trên bả vai anh, thuận thế lấy quá một cái gối đầu kê ở dưới lưng An
Ninh, một tay cố định ở hông của cô, bắt đầu đụng mãnh liệt. An Ninh bị
khoái cảm kích thích vô cùng kịch liệt mà chảy nước mắt, hỗn loạn mà lắc lắc đầu nói:
“Đừng đừng……”
Cho đến khi An Ninh kêu đến cổ họng cũng khàn khàn, Chúc Nhan mới run rẩy dừng lại, gục ở trên người cô thở dốc.
Chúc Nhan nhấn chuông đầu giường, sau đó dùng chăn che kínn hai người. Chỉ chốc lát sau thím Diệp tới gõ cửa.
“Pha nước tắm, một lát dọn dẹp giường.” Chúc Nhan đem mặt An Ninh đặt ở trước ngực anh. Giờ này khắc này, An
Ninh vẫn ở trong mê muội, nếu không cô tuyệt đối không có thể diện gặp
thím Diệp.
Lần này thật là lăn qua lăn lại quá độc ác, An Ninh giống như tượng gỗ mềm nhũn mặc cho Chúc Nhan rửa thân thể, cho đến khi Chúc Nhan thả cô vào trên giường sạch sẽ, người giúp việc
đưa tới thức ăn nhẹ cũng chưa có khôi phục như cũ.
“Đứng lên ăn một chút đi.” Chúc Nhan đỡ An Ninh dậy dựa vào ngồi ở đầu giường.
Cảm giác được Chúc Nhan cầm chén cháo
múc bỏ vào miệng cô, An Ninh mới dần dần tỉnh táo lại, một khuôn mặt
xinh xắn trong nháy mắt trở nên đỏ bừng.
An Ninh ở trên giường nằm suốt một
ngày, còn uống không ít canh bổ thím Diệp nấu cho, đến buổi tối Chúc
Nhan cũng đơn giản mà ngủ, không hề có cái gì mờ ám nữa. Cho dù là như
vậy, sáng sớm ngày thứ hai thức dậy chuẩn bị đến trường học trình diện
sắc mặt An Ninh vẫn rất nhợt nhạt, dưới mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt.
Mới ra cửa, chẳng ngờ lại gặp Lục Sâm.
“Anh sao không có báo trước mà tới đây rồi?” Chúc Nhan hiển nhiên có chút không vui.
“Tôi đây là thuận tiện đi ngang qua,
cầm kế hoạch đã được sửa tốt tới đây, muốn nhờ người giúp việc chuyển
cho ngài. Các người đây là…… ra ngoài?” Lục Sâm nhìn thần sắc An Ninh có chút tiều tụy, bình tĩnh mà nhíu mày.
“Ừ, đưa cô ấy đến trường. Kế hoạch chốc nữa tôi sẽ xem lại rồi liên lạc với anh.” Chúc Nhan đưa tay nhìn đồng
hồ đeo tay trên cổ tay, rõ ràng có ý đuổi người.
“Tôi đây sẽ không quấy rầy, Nhan thiếu, chị An Ninh, gặp lại sau!” Lục Sâm vẫy vẫy tay, lái xe đi.
Đến cửa trường học, đã có một người đàn ông lịch sự tuổi chừng bốn mươi chờ ở nơi đó rồi. Chúc Nhan và An Ninh
xuống xe, tài xế dưới chỉ thị của bảo vệ xe lái đến bãi đậu xe ngầm.
“Nhan thiếu, vị này chính là An tiểu
thư sao? An tiểu thư xin chào, tôi là chủ nhiệm lớp, Vương Ý. Bây giờ
trước tôi mang hai người đi đăng kí! Hôm nay là ngày đầu tựu trường, khá hỗn loạn, cũng chưa chính thức đi học, ngài đến lớp trễ cũng không
sao.” Vương Ý khách khí dẫn đường ở phía trước.
“Thầy Vương, ngài gọi An Ninh là được
rồi.” Một chủ nhiệm tuyển sinh gọi mình An tiểu thư, An Ninh cũng không
muốn trở thành tiêu điểm của mọi người.
Có Vương Ý, mọi chuyện cần thiết cũng
trở nên đơn giản, tất cả mọi người ở trước mặt An Ninh cũng khách khí .
An Ninh hồi tưởng lại lần đầu tiên ở trường học đăng kí, mặt các giáo
viên căn thẳng, khiến cho các học sinh rất khẩn trương. Căng thẳng thì
dễ dàng nói sai, nói sai giáo viên sẽ không nhịn được mà nổi giận. Vòng
tròn luẩn quẩn, cuối cùng nơm nớp lo sợ hồi lâu sau cũng đăng kí thành
công. Bây giờ có Vương Ý, nửa giờ đã đem tất cả thủ tục làm xong. Trong
đó có người nhận ra Chúc Nhan nhưng lại không có mở miệng nói chuyện,
cẩn thận hướng anh chào hỏi. An Ninh chưa bao giờ biết lực ảnh hưởng của Chúc Nhan lại lớn như vậy, kiểu này xem ra, cô hy vọng an ổn ở trường
học tựa hồ thực hiện không tốt lắm. Vốn là muốn đi học mà không có tiếng tăm gì, bất đắc dĩ trên người cũng đã đắp lên chữ Chúc Nhan, đối với An Ninh mà nói, là bi ai.
Lúc đi theo Vương Ý tới lớp học của cô, trong phòng vẽ tranh khí thế ngất trời, các bạn học đều đang đặt dụng
cụ vẽ tranh, có bạn học động tác khá nhanh, đã chiếm vị trí tốt, bắt đầu lau dụng cụ vẽ tranh. Suốt một kỳ nghỉ đông, trên dụng cụ vẽ tranh bị
che một lớp bụi. Thầy giáo trẻ tuổi ở bên kia sắp xếp động tác người
mẫu. Vương Ý hướng Chúc Nhan và An Ninh gật đầu một cái, đi tới, cùng
thầy giáo kia nói vài câu. Lúc thầy giáo nhìn qua, ánh mắt có chút ngạc
nhiên, có chút quái dị.
“Bạn họ An Ninh đúng không? Tôi là
Nghiêm Vĩ trợ giảng chương trình học lần này, một tháng này chúng ta sẽ
phải phác hoạ lên vẽ vật thực, trước bạn tìm một vị trí, tôi đây sẽ tìm
cho bạn một bộ dụng cụ vẽ tranh.” Nói xong, Nghiêm Vĩ vội vàng đi ra
phòng học.
“Ở chỗ này đi! Góc ngắm không tệ.” Vương Ý tay mắt lanh lẹ đứng ở trên một chỗ trống.
“Ừ.” An Ninh tự nhiên không phản đối.
Trước đó không biết chương trình học,
An Ninh chỉ mang theo công cụ vẽ tranh, không có mang cô