
h đặt tùy ý ở bên cạnh ghế sa lon lên vội vã đi trở về gian phòng của mình.
Đều nói con có mẹ giống như báu vật, nhưng là loại định luật này gần như đều không thích hợp ở mỗi người. An Ninh đứng ở dưới vòi hoa sen,
mặc cho nước ấm áp rửa sạch thân thể của mình.
Thật ra thì, cô cũng không muốn về nhà. Bởi vì, nơi đây vốn là không phải là nhà của cô. Nhưng mà, không trở về nơi này, cô không biết mình
đi đâu nữa. Ngay từ lúc cục cưng ra đời cô liền ý thức được tình cảnh
khó xử của mình ở trong nhà này. Chính là, cô không có bất kỳ năng lực
sinh tồn nào, nên chỉ có thể mặt dày sống ở chỗ này, nhận bố thí từ mẹ.
Ngay từ lúc đại học năm nhất An Ninh đã bắt đầu đi làm, chính là
tiền đi làm cũng không trả nổi học phí quá cao. Nhưng mà bắt đầu từ năm
thứ hai, cô chỉ lấy một phần ba học phí từ trong nhà, học phí còn lại và sinh hoạt phí đều là mình tự kiếm tiền. Thái độ của Vương Anh và Trần
Tuấn cũng ngầm đồng ý. Chỉ còn một năm…… thì tốt nghiệp. Bất kể nói như
thế nào, ít nhất phải nuôi sống mình đã.
Có điều, nhìn ra được Vương Anh và Trần Tuấn đều là người vô cùng sĩ diện, bởi vì mỗi ba tháng bọn họ đều mua hai bộ quần áo cao cấp cho An
Ninh. Ít nhất, người ở bên ngoài thấy, bọn họ đối với cô quả thật không
tệ.
An Ninh tắm rửa xong đi ra thấy trong phòng khách im ắng, xem chừng
cục cưng đã đi ngủ, không lên lầu tìm nó mà chạy đến phòng Internet ở
bên ngoài khu cư xá này để kiểm tra tin tức về công việc của kỳ nghỉ hè. Trong nhà thật ra có hai bộ máy vi tính, một bộ đặt ở phòng ngủ Vương
Anh, một bộ đặt ở thư phòng Trần Tuấn. Bất kể là phòng ngủ hay là thư
phòng, đều là nơi tương đối riêng tư, trừ phi vạn bất đắc dĩ, An Ninh
rất ít qua bên kia để lên net.
Nhớ kỹ tin tức thông báo tuyển dụng, An Ninh về nhà vừa lúc còn kịp làm cơm tối.
Lúc Trần Tuấn trở về sắc mặt không tốt lắm, cho nên không khí trên bàn ăn cũng hơi căng thẳng theo.
Ăn cơm tối rửa chén xong, lại thu dọn phòng khách và phòng ăn một
lượt, đến tối hơn mười giờ An Ninh mới nằm vật xuống trên giường mình.
Mới vừa nằm chết dí trên giường, cô liền ngồi dậy. Từ trong túi lấy ra
tin tức thông báo tuyển dụng, đọc một lượt, tự hỏi đường đi tìm việc
ngày mai.
“Tường thể hội họa?” Nhanh chóng xem lại một lần, không nghĩ tới
tiền lương cao nhất dĩ nhiên là tường thể hội họa. Mặc dù nghe giống như là việc tốn sức, nhưng mà lương ở nơi đó rất dụ dỗ……
Ngày hôm sau An Ninh dậy sớm làm điểm tâm cho người nhà, mình cũng
không vội ăn, chỉ nuốt hai cái bánh bao rồi mang túi đi ra cửa. Bởi vì
cô gọi điện thoại cho bên tường thể hội họa kia, không nghĩ tới mình rất phù hợp điều kiện. Hơn nữa bên kia nói muốn nắm chặc thời gian, bởi vì
ông chủ lớn hai ngày này sẽ đi kiểm tra.
Địa điểm làm việc là một câu lạc bộ đang được sửa sang, ở trung tâm
thành phố, vị trí rất tốt. Lúc An Ninh tới đó, bên trong một mảnh hỗn
loạn. Có điều tổng thể mà nói, quy mô sửa chữa rất đơn giản, nhìn ra
được rất đẳng cấp. An Ninh biết nơi này, hoặc là nói, mọi người cả thành phố A biết nơi này, đây là câu lạc bộ cao cấp nhất của thành phố A,
trong truyền thuyết chính là loại quy định của hội viên. Trước kia mỗi
lần đi ngang qua nơi này, cũng nhịn không được mà dừng lại nhìn những
chiếc xe kia ở bên ngoài, nơi này là bãi đậu xe à, quả thực chính là thế giới triển lãm tên xe.
Nhìn những chiếc xe kia, An Ninh cũng có chút luống cuống. Không
trách được một “Tường thể hội họa” vậy mà lại cho tiền lương cao như
vậy……
“Cô là?” Một người đàn ông trung niên lúc vội vã đi qua, thấy An Ninh thì ngừng lại.
“Cháu là An Ninh, tới nơi này họa tranh cho tường thể hội họa .” An Ninh vội vàng tự giới thiệu mình.
“Thời gian cấp bách, tôi đi thẳng vào vấn đề nha. Tôi là Trương
Khôn, trông coi nơi này.” Trương Khôn hiển nhiên bề bộn nhiều việc,
tiếng nói cũng có chút khàn khàn. Nghe giải thích của ông ta, An Ninh
đại khái cũng hiểu công việc của mình. Vẫn là tại bốn phía trên vách
tường họa một bức tranh dài. Giống như loại câu lạc bộ cao cấp này, tự
nhiên sẽ không tùy tiện mời người tàm tạm mà tới đây họa tranh. Ngay một tháng trước, bọn họ cũng đã tìm các sinh viên chưa tốt nghiệp thậm chí
nghiên cứu sinh của trường mỹ thuật tạo hình đứng đầu trong nước tới họa tranh, chỉ là bởi vì yêu cầu quá cao, tiến trình tương đối chậm. Ngày
hôm qua trợ lý của ông chủ đột nhiên gọi điện thoại tới nói có thể hai
ngày nữa tới đây thị sát, Trương Khôn tự nhiên không thể an vị. Nhưng
mà, bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, trường học cho nghĩ, căn bản không tìm
được nhiều học sinh, chỉ có thể tung ra tin tức thông báo tuyển dụng ở
trên mạng.
Nghe lời nói của Trương Khôn, An Ninh mới phát hiện thì ra là đại
sảnh quay chung quanh một vòng vách tường, có không ít thanh niên ngồi ở trên thang ở trên cao mà vùi đầu vẽ tranh. Bức tranh về cảnh trời đất
hướng về phong cách trang trí, nhưng cũng không mất vẻ tao nhã của tác
phẩm nghệ thuật, màu sắc tương đối phong phú, hình tượng nhân vật có
chút thay đổi, nhưng mà rất đẹp, chính là loại An Ninh thích.
“Cô nếu như có lòng tin đối với m