
tội, quả thật là đắc tội!” Tổ trưởng cảnh đội nhỏ thấy rõ chính là
Trầm Khinh một người trong bọn họ ở bên cạnh Chúc Nhan, ở nơi giữa trưa
nóng bức của mùa hè này mà rùng mình.
Chúc Nhan là người thế nào mà bọn họ dám đắc tội ! Tuy nói thành phố A khắp nơi đều có tiền có quyền , đụng người ngoài thì không sao, đắc
tội người bình thường, cũng không quan trọng, anh luôn luôn có thể chế
trụ. Nhưng mà, nếu như là đắc tội với Chúc gia, vậy cũng chính là game
over. Mà bây giờ là bảo bối duy nhất của Chúc gia Chúc Nhan này chính là huyết mạch duy nhất, Nhan thiếu. Bây giờ, bất kể bọn họ làm gì đó, tổ
trưởng cảnh đội nhỏ đã rất rõ ràng lập trường của mình , coi như không
nhìn thấy, chính là không nhìn thấy.
Chúc Nhan vẫn nhìn An Ninh, vốn không quan tâm đến ý của cảnh sát. Ngược lại Trầm Khinh chậm rãi mở miệng:
“Đồng chí cảnh sát anh mạnh khỏe, tôi là Trầm Khinh.”
“Chào Trầm tiên sinh, xin chào! Tôi nghĩ đây là có hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm!”
An Ninh thấy tình huống như thế, gần như tuyệt vọng.
“Em tên gì?” Bên kia Trầm Khinh chào hỏi với cảnh sát, bên này Chúc Nhan vẫn quấn lấy vấn đề này.
“Tôi…… Van cầu anh, thả tôi đi!” Mắt thấy cảnh sát đều là loại thái
độ này, trong nháy mắt An Ninh lo lắng. Càng khiến cho cô khủng hoảng
chính là, cô cũng không biết cuối cùng mình làm sao lại trêu chọc đến
cái tên nhìn như bệnh thần kinh này, kì thực chính là nhân vật không thể trêu vào.
“Tên.” Chúc Nhan lạnh lùng nhả ra chữ lần nữa.
“An Ninh, tôi gọi là An Ninh. Tôi không biết sao lại đắc tội với
ngài, kính xin ngài đại nhân có đại lượng, thả tôi đi !” An Ninh chú ý
thấy cảnh sát đã rời đi, lại càng lo lắng thêm.
“Chúc Nhan, nhớ lấy.” Chúc Nhan nói xong, ý bảo cận vệ thả An Ninh.
Nhìn nhóm người Chúc Nhan dần dần đi xa, An Ninh cơ hồ muốn mệt lả,
…… Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đây? Chờ hơi thở khôi phục, An Ninh gần
như bối rối cầm lấy cây dù cùng cái rương hành lý trên mặt đất, một
đường lao ra sân bay. Cho đến khi lên xe taxi, cô mới ra sức mà thở phào nhẹ nhõm. Trong nhà chỉ có một mình em trai ngồi chơi xếp gỗ ở trên sàn nhà,
thấy An Ninh, em trai cơ hồ lăn một vòng đến trước mặt cô, dùng cánh tay mập mạp kia ôm thật chặc lấy chân An Ninh.
“Chị, chị!”
“Cục cưng ngoan ~” An Ninh cúi người xuống, ôm lấy em trai, hung hăng xoa hai cái, cuối cùng cũng cảm thấy hồn đã quay về chỗ.
“Hôn cái nào ~ ừ……” Cậu bé chu miệng nhỏ trắng mềm tiến tới trước mặt An Ninh.
“Mỗ a ~” An Ninh không chút khách khí tiến lên hôn một cái.
Cục cưng năm nay ba tuổi, là em trai cùng mẹ khác cha với An Ninh.
Năm cha mẹ của An Ninh ly hôn là lúc cô được chín tuổi. An Ninh lờ mờ
hiểu nhìn mặt mẹ không chút thay đổi rời đi, trong phòng cũ nát chỉ còn
lại có cha bộ mặt xám trắng và vẻ mặt ngây ngốc của cô. Trí nhớ khi đó
là đen trắng, ký ức hiện ra êm đềm, giống như phim cũ. Bà nội tóc hoa
râm đứng ở cửa, quay lưng với ánh mặt trời, cho nên An Ninh thấy không
rõ lắm nét mặt của bà.
Sau khi mẹ đi, vốn là cha không an phận càng sa ngã thêm, say rượu
đánh bạc, tụ tập gây chuyện, cuối cùng bị giam vào ngục. An Ninh và bà
nội sống nương tựa lẫn nhau mãi cho đến mười lăm tuổi, bà nội qua đời.
Sáu năm xa nhau, lúc An Ninh gặp lại mẹ là Vương Anh, cảm giác của
cô giống như là đến một thế giới khác, dung mạo trang điểm tinh xảo,
trang phục trang nhã. Xem ra khuôn mặt, so với sáu năm trước lại xinh
đẹp hơn nhiều. An Ninh loáng thoáng biết sau khi Vương Anh ly hôn với
cha cuộc sống cũng không tệ, hình như là gả cho một người đàn ông có
tiền.
Chín tuổi An Ninh ngây thơ không biết , mười lăm tuổi An Ninh mê
mang mà yếu ớt. Cô canh giữ linh cữu của bà nội khóc đến hôn mê bất
tỉnh, khi tỉnh lại lần nữa đã ở trong biệt thự hai tầng nhỏ xa lạ mà
tinh xảo.
Vương Anh tái giá với chồng là Trần Tuấn, nói tóm lại, đối với An
Ninh cũng không tệ, cung cấp chỗ ăn, chỗ ở và học phí. Đến nỗi trong lúc vô tình biết được An Ninh thích vẽ tranh, còn tốn tiền vào các khoá học đào tạo mỹ thuật cho cô, học phí của viện mỹ thuật khá cao cũng cung
cấp cho cô. Có đôi khi, An Ninh cảm thấy, cha dượng Trần Tuấn này giống
cha của mình hơn so với mẹ Vương Anh. Có điều lúc cục cưng mới sinh ra
đời thái độ của Trần Tuấn đã từ từ thay đổi. Sau này, An Ninh mới biết
được sở dĩ sau khi bà nội qua đời Vương Anh và Trần Tuấn đón mình trở
về, là vì khi đó Vương Anh vừa mới bị sảy thai, thầy thuốc nói sau này
tỷ lệ mang thai không lớn. Nhưng mà, cũng không ai nghĩ tới, lúc Vương
Anh mang thai lại ở tuổi hơn ba mươi, vẫn thuận lợi sinh một cậu bé mập
mạp.
Quan hệ của An Ninh và Vương Anh bình thường, nhưng từ trong lòng cô đã thích em trai cùng mẹ khác cha.
Ngồi máy bay bốn giờ lại trải qua chuyện ở sân bay kia vẫn làm cho
người ta sợ hãi, An Ninh cảm thấy mình cần ấm áp từ bên ngoài, loại ấm
áp này, e rằng chỉ có em trai còn chưa có hiểu biết này dành cho.
“Sao không tắm rửa mà cùng chơi với cục cưng?” Vương Anh đột nhiên từ trên lầu đi xuống.
“Con đi đây.” An Ninh để cục cưng xuống lưu luyến không rời, cầm cái rương hành lý mìn