
buổi trưa, vẫn vây quanh làm phần súp
này.” Người giúp việc là người giúp việc lâu năm trong Chúc gia trạch,
tự mình biết nói gì, thiếu gia nhà mình mới có thể cao hứng.
Chúc Nhan cẩn thận mà nhấm nháp mỗi một hớp súp, đem một chén canh tràn đầy uống không thừa một giọt.
“Còn nữa không?” Chúc Nhan ngẩng đầu hỏi người giúp việc hầu hạ bên cạnh.
“Còn nữa nửa nồi đây, tôi múc cho thêm ngài.” Người giúp việc làm bộ muốn cúi người lấy chén không trên bàn.
“Đem nồi bưng ra đi!” Chúc Nhan nhàn nhạt mà phân phó.
Chúc Nhan luôn luôn tao nhã khiến tất cả người giúp việc cùng cận vệ
trợn mắt há hốc mồm nhìn soi mói, không có chút hình tượng nào mà nhìn
một hớp súp trong nồi nhỏ, đem nồi súp cùng xương ăn được sạch sẽ.
Chúc Nhan trở lại phòng ngủ, An Ninh còn đang ngủ.
“Ngồi dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp.” Chúc Nhan vỗ vỗ gương mặt An Ninh bởi vì chuyện quá kích tình mà hơi có vẻ ửng hồng như cũ.
“Ừ……” An Ninh mê mang mà mở mắt ra, sau khi nhìn thấy Chúc Nhan,
khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Chuyện mới vừa rồi phảng phất rõ mồn một
trước mắt, làm cho cô hận không được tìm một cái lổ để chui vào.
Ba người giúp việc đi theo Chúc Nhan cùng tiến vào, một người đỡ An
Ninh rời giường, một người để bàn ăn nhỏ lên trên giường, một người khác đem thức ăn vừa mới hâm nóng đặt ở trên bàn, sau đó theo thứ tự lui ra
ngoài.
Vừa mới tỉnh ngủ An Ninh cũng không muốn ăn mấy, chẳng qua là ăn vài
miếng tượng trưng, để cho người giúp việc đem đồ vật thu dọn.
Hai người rửa mặt chà răng rồi nằm ở trên giường, ngay khi lúc An Ninh buồn ngủ, thanh âm Chúc Nhan hơi có chút khàn khàn nói:
“Anh sẽ không để cho em đến nơi xa như vậy đi học, một năm cũng không được.”
An Ninh không nói gì, liền như vậy lặng yên mà vùi vào trong ngực
Chúc Nhan, nhắm hai mắt lại. Vừa bắt đầu cũng chưa có ôm hi vọng, bây
giờ cũng không tồn tại thất vọng, chẳng qua là cảm thấy tuyệt vọng. Cô
thật sự biến thành chim hoàng yến được Chúc Nhan nuôi nhốt ở trong lồng, chỉ có thể hy vọng xa vời một ngày anh ta chán ghét cô. Hy vọng, khi
đó, anh ta để cô tự do.
“Hôm nay súp uống rất ngon, có thời gian có thể thường xuyên nấu uống.” Chúc Nhan lại mở miệng.
“Ừ.” An Ninh đáp một tiếng, hai người lâm vào trầm mặc. Không bao lâu, đỉnh đầu An Ninh truyền đến tiếng hít thở của Chúc Nhan.
Chúc Nhan vừa nhàn rỗi xuống tới, ăn xong điểm tâm vẫn mang theo An
Ninh ở điểu ngữ hoa hương trong khu nhỏ đi bộ một vòng. Khi về đến nhà,
An Ninh chú ý tới vườn bên cạnh đường mòn ngừng một chiếc màu trắng
Porche, mới tinh. Ở trước xe người đàn ông trung niên cùng cô gái trẻ
tuổi khi thấy Chúc Nhan cùng An Ninh cung kính mà đi tới chào hỏi:
“Nhan thiếu khỏe, An tiểu thư khỏe! ”
Chúc Nhan gật đầu, cúi đầu nhìn An Ninh mở miệng nói:
“Sau này đến khi nào muốn ra cửa, liền phân phó Trần tài xế cùng Lý phụ tá. Bọn họ tùy thời nghe lời em sai phái.”
An Ninh không biết nên nói gì, chẳng qua là lẳng lặng ngẩng đầu lên
nhìn Chúc Nhan. Cô biết, đây là anh cự tuyệt cô đi phần đi học bên ngoài mà bồi thường. Nhưng mà, loại bồi thường này, đối với cô mà nói là
không có bất cứ ý nghĩa gì .
“Thế nào? Không thích?” Chúc Nhan cau mày.
“Thích, em thật cao hứng.” An Ninh khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng kéo tay Chúc Nhan. Cô không có quyền cự tuyệt.
“Sau này Tương Sinh cũng đi theo em.” Tương Sinh là một cận vệ kiêm
phụ tá mà Chúc Nhan thường xuyên mang theo bên người, tuổi khoảng ba
mươi, không nói nhiều , nhưng có năng lực thấy rõ cực kỳ lợi hại. Lúc An Ninh lần đầu tiên thấy Tương Sinh, cũng cảm giác cái ánh mắt kia giống
như một cái đầm nước yên lặng thần bí giống nhau.
Mặc dù An Ninh cảm thấy ở bên cạnh Chúc Nhan mỗi một ngày cũng rất
dài dằng dặc, nhưng là chợt quay đầu, lại phát hiện thời gian thật ra
trôi qua rất nhanh. Bất tri bất giác, đã đến cuối tháng tám. Cô đi theo
bên cạnh Chúc Nhan đã gần hai tháng. Mà trường học, cũng sắp tựu trường. Vì lấy lòng Chúc Nhan, đoạn thời gian này An Ninh vẫn biểu hiện rất
biết điều, thường thường thay thế người giúp việc vì Chúc Nhan làm một
số chuyện đủ khả năng, tỷ như đấm bóp bả vai, châm trà nước, gọt nước
trái cây, nấu súp nấu cơm vân vân. Hiển nhiên Chúc Nhan đối với cô biểu
hiện rất hài lòng, trong khoảng thời gian này tâm tình vẫn không tệ.
Tối hôm đó Chúc Nhan uống qua cháo gà An Ninh nấu sau lúc ôm cô ở trên ghế sa lon phòng khách xem ti vi, đột nhiên mở miệng nói:
“Em có thể suy nghĩ một chút về trường học bên này.”
Đang gọt trái táo An Ninh kích động một chút, không cẩn thận cây dao
cắt lên trên ngón trỏ. Bất quá cô không có sức lực đi quan tâm máu tươi
của ngón tay chảy ra nhè nhẹ, chẳng qua là ngẩng đầu có chút khó tin mà
nhìn mặt không chút thay đổi của Chúc Nhan. Anh…… Đây là, ở nhất định là ý nghĩa thường nói, ban thưởng cô một phần tự do sao? Tin tức kia quá
rung động, trong khoảng thời gian ngắn An Ninh phản ứng không kịp.
“Em cứ muốn ra cửa như vậy, ở nhà không tốt sao?” Chúc Nhan cầm lấy
tay An Ninh để đến khóe miệng mình, sau đó khẽ hé miệng, dùng khoang
miệng nóng ướt bao trùm ngón tay chảy máu của An