
và một nhóm người kia đến một nhà hàng năm sao cao cấp ở
trung tâm chợ. Nhà hàng có một tên lãng mạn, cùng cái thành phố di sản
văn hóa du lịch này có chút không hợp nhau, gọi là nhà hàng Vương tử.
Trước kia lúc ở chỗ này đi học, An Ninh đi ngang qua nơi này, luôn là
nhịn không được ngẩng đầu nhìn mà lại nhìn vào bốn chữ “nhà hàng Vương
tử ” thật to trên lầu cao, suy nghĩ chỗ này có phải là tài sản đầu tư
của vương tử quốc gia nào. Thậm chí có đôi khi tế bào lãng mạn của cô
phát huy quá mức, ảo tưởng một vương tử kia có được một khuôn mặt tuyệt
thế.
Cái nhà hàng này bởi vì tên nó cùng người khác bất đồng, thái độ An
Ninh ở trong lòng vừa phân tâm vừa bí ẩn. Nhưng mà, hôm nay sau khi chân chân chính chính đi vào, An Ninh phát hiện, chuyện tốt đẹp luôn tan
biến ở trong hiện thực một chút, nhà hàng cùng nhà hàng trước kia trong
mắt An Ninh không có gì khác nhau, chỉ bất quá cao cấp một chút, là An
Ninh lần đầu tiên chân chính bước vào nhà hàng năm sao cao cấp. Trước
kia cô ở khách sạn cao cấp nhất là bốn sao, ở một cái thành thị du lịch
nho nhỏ. Lúc ấy cả lớp mọi người cùng đi ra vẽ vật thực, cả trong thành
phố nhỏ trừ một nhà hàng bốn sao thì đều là người dân ở, vì đem học sinh tập trung ở cùng một chỗ dễ dàng quản lý, lớp trưởng cười híp mắt mà
đối với mọi người đi chung đường mỏi mệt nói:
“Nếu không, chúng ta liền xa xỉ một phen?”
Đến nay, An Ninh còn nhớ rõ ánh mặt trời khi đó chiếu rọi xuống, trên mặt lớp trưởng cao lớn uy mãnh lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ cùng
tác phong của bản thân anh ta cực kỳ không hài hòa.
Mọi người như ong vỡ tổ mà chạy vào nhà hàng, cuối cùng lúc ở bên
ngoài ăn đồ nướng, mấy người nam sinh cho ra kết luận: Rượu này ở phòng
trọ tối đa cũng là ba sao rưỡi. Rước lấy một đám nữ sinh cười duyên một
trận.
Trước một khắc hoan ca nói cười vẫn rõ mồn một trước mắt, sau một
khắc tình cảnh thực tế lại đem người đả kích vạn kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp không trở lại được).
“Đang suy nghĩ gì?” Chúc Nhan từ phía sau lưng ôm lấy An Ninh đứng ở bên cửa sổ.
“Ở chỗ này, em nói như thế nào cũng coi như là khá quen thuộc, có
muốn em làm hướng dẫn du lịch hay không, dẫn anh đi ra ngoài đi một
chút?” An Ninh mỉm cười, quay đầu lại. Tất cả nét mặt cùng động tác
giống như dùng trình tự phức tạp đặt ra quỹ đạo vệ tinh tốt, một chút
không may cũng không cho phép phát sinh.
“Hôm nay nghỉ ngơi trước, bắt đầu từ ngày mai anh có một tuần thời
gian có thể tự do sắp xếp, đến lúc đó chúng ta ở phong cảnh chung qua
điểm nhìn một chút.” Chúc Nhan lè lưỡi, liếm láp vành tai nhạy cảm của
An Ninh một chút. An Ninh biết điều mà xoay người, vươn tay ôm lấy cổ
Chúc Nhan ngẩng đầu lên chủ động hôn.
Chúc Nhan cũng không khách khí, nóng bỏng mà hôn lên. Rõ ràng là hôn
náo nhiệt như thế, cũng đang ở giữa từ từ biến thành miệng lưỡi dây dưa
triền miên. An Ninh đã làm xong chuẩn bị tư tưởng chu đáo nghênh đón
Chúc Nhan hoan ái, nhưng mà Chúc Nhan lại ngoài dự tính mà kết thúc hôn
triền miên, ôm An Ninh tắt đèn, cái gì cũng không làm.
An Ninh cho là, nếu Chúc Nhan đồng ý cô tới thành phố, nên sẽ để cô
tự mình trở về trường học làm thủ tục xin nghỉ học. Nhưng mà, suy nghĩ
của Chúc Nhan vĩnh viễn An Ninh cản không nổi.
“Để Trầm Khinh toàn quyền quyết định, em theo anh đi ra ngoài đi một chút.”
“Để Trầm Khinh toàn quyền quyết định, em theo anh đi ra ngoài một chút.”
Chúc Nhan một lời nói quyết định tất cả.
Trung tuần tháng chín, chính là lúc thành phố đến mùa mưa thu triền
miên, đợi được đến tuần lễ vàng ngày một tháng mười [1'>, cảnh sắc tươi
đẹp lại bắt đầu chiếu rọi, giống như là ông trời già cố ý nâng lên khuôn mặt tươi cười nghênh đón các du khách từ khắp nơi trên thế giới đến.
Nhưng mà, năm nay vào lúc này, thời tiết ở nơi này thậm chí trời râm xám xịt lại không có mưa, mặc dù không có ánh nắng, nhưng cũng nhẹ nhàng
khoan khoái dễ chịu, rất phù hợp để đi du lịch. Ngày một tháng mười vẫn
chưa tới, lượng người du lịch chưa đến, thành phố khắp nơi lộ ra một
chút nhàn tản an nhàn. An Ninh mang theo Chúc Nhan nhìn một chút mấy
phong cảnh ở khu vực thành thị, thuận tiện nếm một chút món ăn bình dân, cả ngày, tâm tình Chúc Nhan xem như không tệ.
Buổi tối trở lại khách sạn, Trầm Khi báo cáo là chuyện trường học đã làm xong rồi. An Ninh cũng chặt đứt ý định trở về trường học nhìn một
chút. Hôm nay lúc ở bên ngoài ăn cơm trưa, An Ninh thấy một bóng lưng vô cùng giống Ngọc Thanh, nhất thời bị dọa một thân mồ hôi lạnh. Cũng
không phải sợ hãi Ngọc Thanh người bạn này. Ngọc Thanh cùng An Ninh là
bạn học cùng túc xá, quan hệ cũng không tệ. An Ninh sở dĩ nhìn đến cái
bóng lưng kia tương tự như Ngọc Thanh có loại phản ứng này là bởi vì, cô không biết làm sao mà hướng cô ấy giải thích loại tình huống lúc này
của mình. Tại sao tạm nghỉ học, tại sao mai danh ẩn tích, tại sao xuất
hiện cùng Chúc Nhan……
Mặc dù sau khi chứng thật người kia không phải là Ngọc Thanh, An
Ninh cũng đã hoàn toàn bỏ ý niệm trong đầu đi trở về trường học nhìn một chút. Thậm chí có chút kháng c