Teya Salat
Lãnh Lệ Chi Tinh

Lãnh Lệ Chi Tinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322800

Bình chọn: 8.5.00/10/280 lượt.

không sao đi tiếp.

“Này! Anh có thể lái tử tế không?” Hắn kinh hoảng nắm chặt tay vịn của xe.

Trình Duy Ân cũng sợ hãi ôm đầu lui vào góc, toàn thân phát run.

“Lốp xe lại hỏng…… Không lái nổi……” Lái xe mắt thấy xe sắp tới cổng

biệt thự, giữ chặt tay lái kêu to, thư kí ngồi cạnh ghế lái cũng cố gắng giúp ổn định xe, nhưng một chút tác dụng cũng không có.

Đột nhiên, một người đàn ông cao lớn ra đứng giữa cổng, rất giống

không muốn sống nữa, lái xe sớm sợ tới mức hồn bất phụ thể, liều mình

nhấn phanh bóp còi, nhưng Đường Thiệu Tông ngồi phía sau kêu lên: “Trực

tiếp đi qua! Xử lí tên kia cho gọn gàng vào!”

“Nhưng…… Sẽ đâm chết người…… Aaa…” Lái xe sợ quá nhắm mắt kêu hoảng, thư ký che mặt không dám nhìn.

Đột nhiên, một người đàn ông cao lớn ra đứng giữa cổng, rất giống

không muốn sống nữa, lái xe sớm sợ tới mức hồn bất phụ thể, liều mình

nhấn phanh bóp còi, nhưng Đường Thiệu Tông ngồi phía sau kêu lên: “Trực

tiếp đi qua! Xử lí tên kia cho gọn gàng vào!”

“Nhưng…… Sẽ đâm chết người…… Aaa…” Lái xe sợ quá nhắm mắt kêu hoảng, thư ký che mặt không dám nhìn.

Ngay khoảnh khắc xe sắp đâm vào người nọ, người trên xe chỉ cảm thấy

xe như bị một bức tường chặn lại, lực quán tính cực mạnh làm mỗi người

đều đụng mạnh về phía trước rồi ngã ra sau, một trận chấn động cực lớn,

khi xe đứng yên, bọn họ mới đầu váng não trướng phát hiện, xe bị người

nọ dùng tay chặn lại!

Tình cảnh “châu chấu đá xe” này làm cho

bọn họ trợn mắt há hốc mồm, người đàn ông cao lớn kia lại có sức mạnh

chỉ dùng tay cũng khiến xe dừng……

Vị có sức lực vô cùng này chính là Ngọc Hành Thạch Dật trong Bắc Đẩu Thất Tinh.

Lái xe nhũn người ngồi yên ở ghế lái, Đường Thiệu Tông sai thư kí của hắn xuống xe buộc người nọ đi, thư ký hít một hơi, cố giữ hai chân

không run, xuống xe nói với người nọ: “Này, anh là ai? Đây là nhà riêng, mau tránh ra!”

Thạch Dật không để ý đến hắn, chỉ yên lặng nhìn chiếc xe phía sau chở chín người, Trình Nhất Hoa đang ở trong đó.

“Này! Tôi đang nói với anh đấy, có nghe thấy không?” Thư ký gầm lên.

Đột nhiên, từ bốn phương tám hướng xuất hiện năm người vây lấy hai chiếc xe (xe đầu 4 chỗ có Đường Thiệu Tông và Trình Duy Ân, xe sau là xe 16 chỗ chở Trình Nhất Hoa và bọn tay sai của họ Đường), trong đó có một người đàn ông tuấn dật mặc âu phục, rõ ràng chính là Gia Cát Tung Hoành!

Khi Trình Duy Ân thấy hắn, một lòng bất ổn, vừa vui vừa buồn. Hắn

xuất hiện, báo hiệu tử kì của cha nàng, nhưng dù biết rõ, lòng nàng vẫn

yếu đuối muốn dựa vào hắn……

Đường Thiệu Tông kinh hãi không thôi, hắn còn chưa gọi điện uy hiếp Gia Cát Tung Hoành, sao tên đó đã tìm đến đây?

“Còn chưa xuống xe? Đường Thiệu Tông.” Gia Cát Tung Hoành đến gần xe, trên mặt có nụ cười tươi nhã nhặn.

Đường Thiệu Tông tức giận hừ một tiếng, chậm rãi mở cửa xe, bước xuống xe. “Mày thật lợi hại! Tìm đến đây quá nhanh.”

“Quá khen.” Gia Cát Tung Hoành hai tay đút túi quần, tầm mắt nhanh

chóng quét tới Trình Duy Ân đang ngồi trong xe một chút, muốn xác định

nàng có xảy ra chuyện gì không.

Trình Duy Ân căng thẳng, túm chặt vạt áo trước ngực, lùi về chỗ ngồi.

“Sao, đây đều là trợ thủ của mày?” Đường Thiệu Tông khinh miệt nhìn

năm người kia, ánh mắt khi thấy Địch Kiếm Hoài thì dừng lại, hơi kinh

diễm.

“Họ là bạn của tao.” Gia Cát Tung Hoành giới thiệu.

“Mày cho là tìm những người này đến có thể cứu Trình Duy Ân sao?” Đường Thiệu Tông không thèm để mấy soái ca đẹp đẽ (lời tác giả, không phải mình chém) này vào mắt chút nào.

“Mục tiêu của tao không phải Trình Duy Ân……” Gia Cát Tung Hoành cúi đầu đẩy kính mắt.

“Hả?” Đường Thiệu Tông ngẩn ngơ.

“Trình Nhất Hoa mới là người tao muốn.” Gia Cát Tung Hoành chỉ chín người tòa tiểu ba sĩ.

“Gì cơ? Mày tới vì lão già họ Trình, không phải Trình Duy Ân?” Đường Thiệu Tông không tin.

“Đúng.”

Đường Thiệu Tông phút chốc mở cửa xe túm lấy Trình Duy Ân, ác liệt

cười to, “Mày nghe kìa, Trình Duy Ân, tình nhân của mày không phải tới

cứu mày, hắn nói hắn tới là vì bố mày……” Trình Duy Ân sắc mặt tái nhợt

quay đầu, không muốn nhìn Gia Cát Tung Hoành, nhưng bộ dáng chật vật của nàng lại làm cho nụ cười của Gia Cát Tung Hoành cứng đờ.

Cơ thể mảnh mai của nàng đầy vết xây xước, trán có vết bầm, khóe

miệng có vết máu, tóc tai và vạt áo hỗn loạn, đều làm cho máu hắn trong

nháy mắt chảy ngược.

Đường Thiệu Tông dám làm tổn thương nàng…… Chết tiệt……

Hắn sắc mặt phát lạnh, gân xanh lộ ra.

“Tuy nhiên, mày muốn đoạt Trình Nhất Hoa từ tay tao cũng không phải chuyện dễ.” Đường Thiệu Tông nói tiếp.

“Hử? Vì sao?” Gia Cát Tung Hoành hỏi, ngoài cười nhưng trong không cười, trong mắt hiện sát khí.

“Vì hôm nay mày không thể sống mà rời đi.” Đường Thiệu Tông đắc ý vẫy tay ra hiệu cho thư kí.

Thư ký hiểu ý, dùng bộ đàm lệnh cho toàn bộ nhân mã trong biệt thự

hành động, không đến một phút sau, hơn hai mươi người mặc trang phục bộ

đội đặc chủng đã bao vây nhóm người Gia Cát Tung Hoành, tất cả họ ai

cũng cầm súng tự động trong tay, xác thực dọa người.

“À…… Vì đối phó tên yêu quái là mày, tao đã đặc biệt mời từ nước

ngoài những