
bàn tay to từ đằng
sau bịt kín miệng nàng, nàng kinh hãi, giãy dụa muốn quay đầu, lại bị
cảnh tượng trước mắt làm cho sợ tới mức cứng đờ.
Trong phòng có rất nhiều người, ngoại trừ
một vài người đàn ông to khỏe xa lạ, nàng phát hiện cha mình bị trói
trên xe lăn, miệng bị nhét vải; Trình Duy Trạch thì hai tay bị trói sau
lưng, tựa hồ bị đánh, hữu khí vô lực nằm trên mặt đất. Còn má Trương đã
sớm bị đánh bất tỉnh, ngã bên cạnh xe lăn.
Còn có một người đang thoải mái ngồi bắt chân trên sô pha, người mà nàng vô cùng quen thuộc – Đường Thiệu Tông!
Nàng khiếp sợ không thôi, tức giận cắn ngón tay của người đang bịt
miệng mình, người đó kêu đau một tiếng, buông tay ra, nàng liền há mồm
gào lên: “Đường Thiệu Tông, anh làm cái gì vậy?”
“Nhiều ngày không gặp, em vẫn hung dữ như vậy……” Đường Thiệu Tông cười gian ác.
“Anh đến nhà tôi làm gì?” Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Làm gì á? Đương nhiên là vì quá nhớ em, nên tới tìm em chứ sao!” Hắn ngả ngớn nhìn nàng. Mới vài ngày không gặp, tinh thần nàng dù có chút ủ rủ, có điều lại thêm phần yếu đuối động lòng người, bộ dáng nàng làm
người ta cảm thấy thương xót.
“Cút!” Nàng ghê tởm hô to.
“Đừng khẩn trương, tôi sẽ đi, tuy nhiên tôi muốn mang một nhà ba
người gia đình em đi cùng.” Hắn hút xì gà, vừa phả khói ra vừa nói.
“Cái gì?” Nàng kinh hoàng hít một hơi.
“Vất vả lắm tôi mới điều tra ra, tiểu tử Gia Cát Tung Hoành kia là
một thành viên của tổ chức gọi là “Bắc Đẩu Thất Tinh”, hơn nữa hắn lại
là một tên người đột biến không bình thường….” Lần này hắn phải tốn rất
nhiều tiền của, thông qua nhiều đường dây nhưng vẫn không tra ra tư liệu liên quan đến Gia Cát Tung Hoành, ngay lúc hắn cơ hồ phát điên, lại
nhận được một cuộc điện thoại kì quái. Đối phương tựa hồ biết hắn đang
điều tra Gia Cát Tung Hoành, chủ động nói hết lai lịch Gia Cát Tung
Hoành cho hắn, hơn nữa nói với hắn, chỉ cần nắm giữ Trình Nhất Hoa và
Trình Duy Ân, Gia Cát Tung Hoành sẽ ngoan ngoãn tự động hiện thân……
Nàng hơi kinh ngạc, hắn lại có thể biết bí mật về Gia Cát Tung Hoành, giận dữ kêu to: “Anh…… Mới không bình thường! Gia Cát Tung Hoành chỉ là mắt bị cải tạo, còn anh từ khi sinh ra đã có tì vết!” Dù nàng hận Gia
Cát Tung Hoành, nhưng vẫn không nhịn được nói giùm hắn.
Đường Thiệu Tông biến sắc, trong mắt hiện ra sự đố kị.
“Hả? Chẳng lẽ em đã biết về Gia Cát Tung Hoành? Hắn giống như yêu
quái mà em còn thương?” Trình Nhất Hoa ở một bên lẳng lặng nghe, vừa
nghe đến ba chữ “người đột biến”, mặt không còn chút máu.
Yêu quái đột biến……
Điều Đường Thiệu Tông nói đến, chẳng lẽ là……Những đứa trẻ đó?
“Tôi không biết anh đang nói gì, tôi không có liên quan đến Gia Cát
Tung Hoành, còn bây giờ, anh hãy thả người nhà tôi, rồi cút khỏi đây!”
Nàng tàn nhẫn nhìn hắn.
“Không liên quan? Nói dối trắng trợn, em và hắn đã lên giường với
nhau, còn nói không liên quan?” Đường Thiệu Tông châm chọc nói, đứng lên đi tới chỗ nàng.
“Anh……” Nàng kinh ngạc trợn to mắt.
“Con đàn bà đê tiện, tình nguyện theo quái vật đột biến, cũng không chịu theo tao?” Đột nhiên hắn túm tóc nàng, dữ tợn rống to.
“A!” Nàng đau đến mức muốn cúi gập người xuống.
“Buông chị tao ra!” Trình Duy Trạch yếu ớt kêu.
“Hừ!” Hắn buông tóc nàng ra, quay đầu nhìn Trình Duy Trạch cười lạnh.
“Nghe nói Gia Cát Tung Hoành là do mày tìm đến để đối phó tao, thật
sự quá ngu xuẩn! Dẫn sói vào nhà còn không biết, Gia Cát Tung Hoành tới
là để chiếm lấy Xí nghiệp Hải An, hắn không phải đến giúp bọn mày, hiện
tại, toàn bộ Hải An đều rơi vào tay hắn, thậm chí hắn còn dụ chị mày lên giường……”
“Câm mồm!” Trình Duy Ân sắc mặt trắng bệch, giận dữ kêu.
“Sao? Bị lừa mày vẫn không để ý?” Hắn xoay người nắm cằm nàng.
“Đúng! Tao không ngại, cùng hắn còn hơn là để mày chà đạp!” Nàng phun một ngụm nước bọt vào mặt hắn (trước đây khi edit lời Duy Ân tỉ vẫn dùng xưng hô lịch sự, bây giờ chuyển sang mày-tao luôn cho mạnh mẽ).
“Mẹ nó! Đồ đê tiện!” Hắn tát nàng một phát, làm nàng ngã sấp xuống sô pha.
“Chị!” Trình Duy Trạch kêu gấp.
“Ưm ưm……” Trình Nhất Hoa kích động, liên tiếp phát ra âm thanh.
Nàng bị đánh cho mắt thấy đầy sao, nhất thời không dậy nổi, vịn tay vào sô pha thở dốc.
Đường Thiệu Tông làm sao tra ra chuyện của Gia Cát Tung Hoành? Chẳng
lẽ hắn biết cả ân oán giữa cha nàng và Bắc Đẩu Thất Tinh? Nàng kinh nghi bất định, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ. Một bên là Bắc Đẩu Thất Tinh
muốn giết cha, một bên là Đường Thiệu Tông tâm hoài bất quỹ (có ý đồ xấu xa) với mình, sao nàng lại gặp phải nhiều chuyện cùng lúc như vậy?
“Trình Nhất Hoa, con gái ông đem địch nhân trở thành tình nhân, ta
đây thay ông giáo huấn cô ta.” Đường Thiệu Tông càn rỡ cười to.
“Mày cho là bằng vào mày có thể đối phó được Gia Cát Tung Hoành?” Nàng lau vết máu trên khóe môi, ngẩng đầu cười lạnh.
“Dù Gia Cát Tung Hoành có ba đầu sáu tay, tao cũng không sợ, có người nói cho tao biết, chỉ cần nắm mày và lão già này trong tay, hắn sẽ
ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.” Đường Thiệu Tông đã sớm chuẩn bị kế hoạch để chỉnh Gia Cát Tung Hoành.
“Tao? Mày nghĩ rằng dùng