Lan Lăng Vương

Lan Lăng Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322551

Bình chọn: 8.5.00/10/255 lượt.

bờ.

Vầng trăng vẫn lặng lẽ phô bày vẻ đẹp của mình, cái bóng trên mặt đất hắt

lên bờ tường, thật đúng với câu nàng nói: “Đổi ảnh thành ba người”.

Năm Thiên Hòa thứ tư, Tể tướng Vũ Văn Hộ chấp quyền, Hoàng thất tứ bề khốn

đốn, đây vốn không phải là lúc để động nhi nữ tư tình.

Nhưng nếu thực sự đã yêu thì phải làm thế nào để giấu đi sự rung động khắc cốt ghi tâm, không bao giờ để người biết đến?

Lừa được người khác, lừa được nàng. Nhưng làm sao để lừa chính bản thân mình?!

Người con gái đập vỡ ly trà, gương mặt diễm tuyệt, ánh mắt lấp lánh ấy có thực sự sẽ không bao giờ quay lại nữa không?!

“Đêm khuya xào xạc nghe mưa gió.

Ngựa sắt băng sông mộng vấn vương”[1'>

[1'> Bài thơ “Làm ngày mưa gió mùng bốn tháng mười một” của tác giả Lục Du thời Nam Tống. Thơ Nguyễn Chí Viễn dịch.

“Tiểu Liên, câu thơ này có ý là gì? Tác giả là ai?” Một giọng nói sang sảng

nhưng đượm vẻ già nua vang lên bên tai, tay tôi lỏng ra, cằm suýt chút

nữa thì đập xuống bàn, trước mặt vẫn còn quyển thơ cổ dày cộp dùng để

che chắn, ngẩng đầu lên nhìn người có đôi mắt sáng quắc đứng trước mặt,

vẻ ngái ngủ trong mắt tôi vẫn chưa kịp tan hết, trong đầu là một mớ hỗn

độn, chỉ máy móc trả lời.

“Mười năm xa cách thấy vô cùng.

Ta muốn nghĩ.

Nhưng thực khó quên…”[2'>

[2'> Bài thơ “Giang Thành Tử” của nhà thơ Tô Thức. Dịch nghĩa.

“Chát” một tiếng, là tiếng quyển sách bị đập lên bàn. Tôi rùng mình mở to mắt, lúc này mới nhìn rõ người đứng trước mặt tôi, thoáng khựng lại rồi kinh ngạc thốt lên: “Ông nội, sao ông lại ở đây?” Còn nhớ rõ ràng ban nãy

tôi đang học giờ cổ văn của thầy giáo hiền lành mà… Trong phút chốc cố

lấy lại tinh thần, ngồi thẳng lưng dậy.

“Hỏi con Lục Du thì con

lại đọc “Giang Thành Tử”, Tiểu Liên, con học giỏi lắm.” Ông nội thở dài, sa sầm mặt nói, nhưng khóe mắt ông vẫn còn vương nét thương yêu.

Tôi thấy ông nội không thực sự nổi giận bèn thầm thở phào một hơi, rồi làm

nũng: “Ông nội, ông mới là Giám đốc Viện Bảo tàng quốc gia, con chỉ là

cháu gái của Giám đốc Viện Bảo tàng quốc gia, không cần học nhiều thứ

thế này đâu.” Câu nói này chạm đúng vào nỗi đau của tôi, mùa hè trời

nóng nực, ai cũng buồn ngủ, các bạn khác được ở nhà ăn chơi, còn tôi thì phải học thơ ca, trà đạo, đàn cổ và một loạt các môn học khác nghe thì

đầy tao nhã nhưng lại vô cùng khốn khổ.

Thời tiết mùa hè đang

vào lúc nóng nhất, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vàng rực một màu. Trong

gian thư phòng tràn đầy không khí cổ xưa, sắc mặt ông nội bỗng trở nên

nghiêm trang, nghiêm túc nhìn vào mắt tôi, nói: “Đây là sứ mệnh của nhà

Đoạn Mộc chúng ta. Con buộc phải chấp nhận.”

“Tiểu Liên biết rồi ạ!” Tôi cúi đầu, tắt ngay nụ cười, cung kính đáp.

Đây chính là ông nội tôi, Đoạn Mộc Quỳ. Tộc trưởng của gia tộc Đoạn Mộc,

Giám đốc Viện Bảo tàng quốc gia, giáo sư của nhiều trường đại học hàng

đầu thế giới. Từ nhỏ tôi đã là người kế thừa tính cách thích chu du tứ

hải của bố mẹ mình, việc gì cũng thích làm tùy hứng, lười biếng mà phù

phiếm. Nếu không phải năm xưa họ trốn tránh trách nhiệm của gia tộc,

ngao du khắp nơi làm đôi “tình nhân thần tiên” thì ông nội đã chẳng yêu

cầu tôi nghiêm khắc như bây giờ.

Nhưng cũng chẳng trách được bố

mẹ tôi, thực ra tôi cũng là một người rất lười biếng, việc gì cũng chỉ

cần lấp liếm cho qua, nhưng vẫn không đạt được yêu cầu của ông nội, thế

là gánh nặng trên vai tôi lại càng thêm nặng… Bời vì gia tộc Đoạn Mộc

không chỉ đơn giản là một “thư hương thế gia”[3'> như người ngoài nhìn

thấy mà chúng tôi còn một thân phận đặc biệt không ai biết – người bảo

vệ gương Thanh Loan.

[3'> Nghĩa là gia đình dòng dõi Nho học.

Nói tới thần vật cổ gương Thanh Loan thì nó rất là hoành tráng, câu chuyện

liên quan tới nó có kể ba ngày ba đêm cũng không hết. Khi đó ông nội đã

kể cho tôi rất lâu, chỉ tiếc là tôi chỉ nhớ một đoạn nhỏ trong đó. Gương Thanh Loan là thần vật thời thượng cổ, tương truyền là một hòn đá mà Nữ Oa nương nương bỏ sót khi vá trời, nó rơi xuống Diêu Trì hàng trăm năm, dần dần bị sóng bào mòn mà trở thành một chiếc gương có thần lực vô

hạn, từng giúp “Hoàng đế”[4'>, tiêu diệt quái long, giúp Châu Vũ Vương

tiêu diệt nhà Thương, không những thông hiểu cổ kim, hơn nữa còn có thể

dự đoán tương lai, đảo ngược thời gian, thu hồn người, không gì là không thể, hơn nữa nó còn là chiếc chìa khóa để mở ra kho báu khổng lồ mà

Hoàng Đế để lại. Truyền thuyết cổ xưa, thêm vào đó là lợi dự đoán “Gương Loan xuất hiện, thiên hạ về một mối” khiến chiếc gương Thanh Loan trở

thành một bảo vật bị hàng ngàn người tranh đoạt ở mọi triều đại. Mà chức trách của gia tộc Đoạn Mộc chúng tôi là đời đời bảo vệ gương Thanh

Loan, không có nó rơi vào tay gian thần. Không những sẽ làm lung lay

quốc gia, thậm chí còn có thể gây họa cho cả nhân gian, bởi vì không ai

biết năng lượng thực sự của chiếc gương này như thế nào.

[4'> Hoàng Đế là một nhân vật trong truyền thuyết Trung Quốc.

Nhưng là trưởng nữ của nhà Đoạn Mộc, tôi đã lớn ngần này rồi mà vẫn chưa được nhìn tận mắt chiếc gương Thanh Loan trong truyền thuyết. Bởi vậy tôi

không tránh


Disneyland 1972 Love the old s