
, bình thường uống thuốc
và tĩnh dưỡng tốt nên rất ít phát bệnh. Phu nhân thì bị hen suyễn nhẹ,
đêm qua đột nhiên bị nặng hơn, mấy lần suýt thì không thở được nữa.” Ánh mắt Vũ Văn Dung hình như hơi ngạc nhiên, rồi lại chìm vào suy nghĩ.
“Dạ dày của ta bị đau, coi như là bệnh cũ, vết thương ở gót chân thì là
mới. Cho dù có kẻ tổn hao tâm tư để hại ta thì cũng không kịp điều chế
ra loại thuốc để làm vết thương ở chân ta nặng thêm. Trong phủ người nào cũng bệnh cũ tái phát, nhưng bệnh cũ của từng người đều khác nhau. Chỉ e rằng không chỉ đơn giản là hạ độc đâu.” Tôi thở dài, thoáng thấy hoảng
sợ trong lòng. Nghĩ cũng thấy may vì căn bệnh cũ của mình không đến nỗi
chí mệnh, nếu không thì chắc chắn giờ cũng như ngọn đèn lay lắt trước
gió? Rồi nghĩ lại sự kiện hình nộm mấy hôm trước, cứ cảm thấy sau lưng
có một sức mạnh khổng lồ thần bí nào đó đang thao túng, nhưng nghĩ kĩ
thì chẳng tìm ra manh mối gì.
Vũ Văn Dung nhìn tôi chăm chú, im
lặng giây lát, dường như đang nghĩ ngợi xem tôi có đáng tin hay không.
Cuối cùng cũng mở miệng: “Hồi trẻ sư phụ từng dạy ta một vài kiến thức
về tà môn dị thuật. Ta phát hiện ở mấy vị trí chính trong phủ Tể tướng
có dán hoàng phù ở những nơi rất bí mật. Cây Bàn Long Mộc trong đình
viện cũng có người động vào và thả một tổ kiến vào gốc cây.”
“Ý
chàng là có người làm hỏng phong thủy của phủ Tể tướng, dán bùa chú khắp nơi?” Tôi thấy ớn lạnh, gương mặt nanh ác của con rối hôm đó lại hiện
lên trước mắt. Thời cổ đại rất thịnh sử dụng bùa thuật, nghĩ lại chuyện
bùa chú nguyền rủa chắc chắn không phải là không có thật. Rốt cuộc là kẻ nào có bản lĩnh lớn đến độ có thể làm mọi người trong phủ Tể tướng ngã
xuống chỉ trong một đêm? Mục đích của hắn là gì?
“Không biết.
Tóm lại kẻ này không tốt đẹp gì.” Vũ Văn Dung thở dài rất nhẹ, cảm giác
bị người ta nắm trong lòng bàn tay thực chẳng dễ chịu gì.
“Nhưng vì sao chỉ có chàng là không sao?” Tôi nghiêng đầu nhìn chàng, nghi
hoặc nói, rồi tò mò hỏi: “Chẳng nhẽ từ nhỏ chàng chưa bao giờ bị bệnh?”
“Ta không biết. Hồi nhỏ cơ thể ta yếu ớt, lắm bệnh, lẽ ra phải có rất nhiều bệnh cũ mới đúng.” Vũ Văn Dung hoài nghi nhìn vào mắt tôi giây lát,
không tìm được chút gì là thăm dò, mỉa mai hay hoài nghi trong đó mới
lên tiếng trả lời.
Lúc này trời đã gần sáng, cơn buồn ngủ ập
tới, tuy rằng dạ dày và gót chân vẫn nhoi nhói đau nhưng ý thức tôi đã
mơ hồ, không cưỡng nổi cơn buồn ngủ.
Dường như có ai đó dừng lại bên giường tôi giây lát rồi quay người đi ra khỏi phòng. Tôi vùi sâu
đầu trong gối, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
2.
Bên tai
vang lên tiếng ồn ào huyên náo, tiếng đánh nhau, tôi mở mắt ra, một tia
mặt trời chói mắt rọi thẳng vào hàng mi dày của tôi.
Thì ra đã là chính ngọ.
Cảm giác người mình đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tiếng trống và tiếng tre
trúc va vào nhau lẫn lộn, dường như có mùi gì đó khác thường.
Tôi soi mình trong gương, chỉnh lại mái tóc rối và trang phục, khí sắc của
tôi đã khá hơn nhiều, không còn nhợt nhạt như tối qua nữa. Đi ra khỏi
cửa, lẫn vào đám người, thấy trên mặt đất lát đá xanh có vô số ngọn nến
trắng xếp thành hình bát quái, mấy người đeo mặt nạ quỷ quái màu đỏ máu
đang hoa chân múa tay múa may linh tinh, miệng lẩm bẩm thần chú gì đó,
tiếng nhạc khúc đơn điệu hòa lẫn, vô cùng quái dị. Chính giữa vòng tròn
bát quái là một đạo sĩ mặc trường bào đen trắng ngồi nghiêm trang, mái
tóc dài bạc trắng, sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt khép chặt, bàn tay cầm
một thanh kiếm gỗ, trên đó đánh một đạo bùa màu vàng, đầu mũi kiếm chỉ
vào cây nến ở trung tâm trận đồ bát quái.
Tôi vốn đang đứng giữa đám người, bỗng có một cậu bé cung kính gọi tôi từ sau lưng, dẫn tôi tới chỗ ngồi bên cạnh Vũ Văn Dương.
Tôi ngồi trên ghế được chạm khắc hoa văn tỉ mỉ, có thể nhìn nghiêng được
gương mặt của vị đạo sĩ. Tiếng nhạc bỗng dừng lại, ông ta mở bừng mắt
ra, tuy rằng không ngồi đối diện, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được hai luồng kim quang từ đôi mắt đó bắn vọt ra. Khó có thể tưởng tượng ở độ
tuổi đó mà vẫn còn ánh mắt sắc bén như vậy. Duỗi hai ngón tay ra, ông ta huơ cây kiếm gỗ trong tay, giọng nói vang lên như tiếng chuông: “Diệt!”
Giọng nói vừa dứt, những ngọn nến xung quanh cũng tắt phụt.
Mọi người đều tỏ vẻ kinh hãi, xen lẫn là những tiếng xuýt xoa đầy thán
phục. Tôi nghiêng đầu nhìn về phía chỉnh tọa, khí sắc của Tể tướng đại
nhân và phu nhân Nguyên Thị đã khá hơn nhiều, đang hài lòng nhìn viên
đạo sĩ, dường như vô cùng tin tưởng ông ta.
Tôi hơi hoài nghi
trong lòng, đạo gia thực sự lẽ ra phải có đôi mắt hiền hòa, khoan hồng
mới phải chứ? Vì sao trong đầu tôi chỉ xuất hiện duy nhất một câu nói để hình dung về ông ta: Người này không phải người lương thiện.
Viên đạo sĩ đó đè lá bùa dưới thanh gươm gỗ, rồi chỉ thanh gươm xuống, là
bùa lập tức bốc cháy. Gã người hầu bên cạnh mang một chậu nước sạch tới, đạo sĩ ném lá bùa vào chậu nước, ngọn lửa vẫn không tắt đi mà vẫn cháy
trong chậu nước trong giây lát. Đám người kinh ngạc thốt lên, tôi cũng
trợn tròn mắt. Gã đạo sĩ này rốt cuộc là có lai lịch như th