
m.
“Cưỡi ngựa quay về.” Cơ thể tôi vẫn còn yếu nhưng thấy thái độ của chàng ta
như vậy thì lửa giận càng bốc lên, cố ý trả lời nhấm nhẳng.
Vũ
Văn Dung hơi sững lại một chút, sau đó “hừ” một tiếng rồi trầm giọng
hỏi: “Ta muốn hỏi nàng Lan Lăng Vương sao lại dễ dàng tha cho nàng quay
về?”
“Chàng đi mà hỏi hắn, làm sao mà ta biết được.” Tôi nhướng
mày lên, lườm chàng ta một cái, ra vẻ chàng làm gì được ta. Đêm nay đã
qua, với tình cảnh này của phủ Tể tướng thì có lẽ tướng quân mặt nạ đã
thuận lợi cứu được các tướng sĩ Bắc Tề bị giam dưới thủy lao.
Chờ chút, Lan Lăng Vương? Như có một tia chớp giữa trời xanh, đầu óc tôi
xoay chuyển dữ dội, một tia sáng lóe lên trong bóng tối kí ức. Tướng
quân mặt nạ… Lan Lăng Vương? Ở nơi sâu thẳm nào đó trong vùng kí ức đang bị phong tỏa bỗng lóe lên một tia sáng, rồi một tiếng sấm nổ ra trong
đầu tôi.
Nhớ lại bức tranh cuộn dài trong tủ kính ở Viện Bảo tàng ngày hôm đó.
“Tân tướng nhập trận phố huyên ca
Cộng thức Lan Lăng giả dư đa
Chế đắc vũ hồ công hoan tửu
Đương yến uyển chuyển khách nhan đà”
Còn nhớ rõ hôm đó, trong đại sảnh của Viện Bảo tàng rộng rãi, sáng sủa, tôi nhìn người đàn ông trong bức họa, bộ y phục trắng như tuyết, tay áo
rộng lớn, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ đồng đanh ác, cảm giác ớn lạnh
dâng lên. Bên cạnh còn có một dòng chữ với những nét bút rất cứng cáp:
“Lan Lăng Vương nhập trận khúc”.
Trước đây tôi chưa từng nghĩ rằng chàng chính là Lan Lăng Vương (Cao Trường Cung).
Những ghi chép lịch sử liên quan tới chàng ùa về trong đầu tôi. Cái tên của
Lan Lăng Vương lưu truyền hậu thế, ngoài sự anh dũng thiện chiến của
chàng còn có một phần nguyên nhân là do thân thế của chàng giống như một câu đố. Sinh mẫu[1'> của chàng không được ghi chép lại trong sách sử,
vẫn là một câu đố đối với hậu thế. Cha Lan Lăng Vương có sáu người con,
năm người anh em còn lại đều ghi chép rõ ràng mẫu thân là ai, duy chỉ có mẫu thân của Lan Lăng Vương là không được ghi lại trong sách sử. Mà
trong xã hội thời đó, địa vị của nữ nhân không có gì phải úy kỵ, cho dù
mẫu thân là kỹ nữ cũng không sao, ví dụ như một người em trai của chàng
có mẹ là kỹ nữ. Vậy thì thân phận của mẹ chàng chắc chắn phải vô cùng
đặc biệt đến nỗi không thể được ghi vào tộc phả.
[1'> Mẹ ruột.
Rồi lại nghĩ tới kết cục của chàng… Tim tôi đau nhói, cảm giác hoảng sợ lập tức chiếm trọn trái tim, cơn ớn lạnh chạy dọc toàn thân rồi bao vây lấy tôi. Tôi không tinh thông lắm lịch sử Bắc triều, chỉ loáng thoáng nhớ
rằng khi còn rất trẻ, Lan Lăng Vương đã bị Hoàng đế Bắc Tề ban độc tửu…
Một cuộc đời phong ba hiển hách cuối cùng đã kết thúc trong bi kịch.
Gò má ớn lạnh, không biết từ lúc nào hai hàng nước mắt đã chảy dài trên
má. Lông mày tôi thoáng chuyển động, nhìn Vũ Văn Dung bằng ánh mắt như
không dám tin vào những gì chàng nói, không muốn chấp nhận nên mới muốn
xác nhận lại một lần nữa: “… Chàng nói vị tướng quân đeo mặt nạ ấy là…
Lan Lăng Vương?”
Thấy tôi như vậy, Vũ Văn Dung ngây người, mặt
tỏ vẻ hoài nghi, ngập ngừng rối nói: “Khi Tiên đế còn tại vị, ta từng
theo đoàn quân xuất chinh. Nghe nói Lan Lăng Vương anh dũng thiện chiến
của Tề quốc lúc nào cũng đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, người từng nhắc
nhở bọn ta phải thận trọng đề phòng.”
Ồ, vậy có lẽ không phải là người ấy đâu. Tôi vẫn không cam tâm, vẫn muốn tự lừa gạt bản thân. Tôi
biết rõ kết cục thê lương của chàng, nhưng lại chẳng thể làm gì cho
chàng. Hiện thực ấy làm sao tôi có thể đối diện được.
“Từ trên
xuống dưới trong phủ đều bị bệnh, sao chỉ có chàng là không sao?” Im
lặng giây lát, thấy ánh mắt Vũ Văn Dung nhìn tôi ngày càng phức tạp, tôi tỉnh táo lại, quay đầu đi lau nước mắt rồi chuyển chủ đề, đi thẳng vào
câu hỏi. Nếu để chàng phát hiện ra vẻ khác thường của tôi khi nhắc tới
Lan Lăng Vương thì đối với chàng hay với tôi đều chẳng có ích gì.
“Sao hả, nàng nghi ngờ ta?” Vũ Văn Dung trầm giọng, đôi mắt nhìn tôi như uy hiếp.
“Từng nghi ngờ, nhưng giờ thì không.” Tôi quan sát thần sắc của chàng, giây sau mới đáp khẽ.
“Ồ? Vì sao?” Gương mặt thấp thoáng nộ khí của Vũ Văn Dung hơi ngây ra, nheo mắt nhìn tôi vừa ngạo mạn, vừa nghi hoặc.
“Trực giác. Thấy chàng lén đổ thuốc đi, nghĩ là chàng giả bệnh, bởi vậy mới
nghi ngờ. Nhưng…” Tôi liếc qua đôi mắt lạnh lẽo của chàng, kéo dài giọng nói: “Nếu thực sự chàng muốn tiêu diệt họ thì có lẽ sẽ dùng một cách
nào đó khéo léo hơn, nếu muốn hạ độc thì cũng phải là loại độc cực mạnh, đâu có dễ dàng để người ta vẫn còn hơi thở.” Lời nói vừa thốt ra, tôi
đã cảm thấy cách dùng từ của mình vô cùng độc đáo, nghe không ra là khen hay chê.
“Hừ, sao hả, nàng tưởng rằng nàng hiểu ta lắm sao?”
Nghe tôi nói vậy, Vũ Văn Dung hơi ngây người, ngay sau đó khóe môi nhếch lên thành một nụ cười khinh miệt.
“Ta nói rồi, là trực giác,
chẳng liên quan gì tới việc hiểu hay không hiểu.” Tôi lạnh nhạt đáp,
bỗng lại nhớ ra điều gì đó, cất cao giọng hỏi: “Chàng có biết bệnh cũ
của Tể tướng đại nhân là bệnh gì không? Còn phu nhân thì sao, người bị
mắc bệnh gì?”
“Tể tướng vẫn bị bệnh tim