
đến phiền, ". . . Ngươi quấn lấy ta làm cái gì? Bên cạnh ngươi ong bướm bay loạn còn chưa đủ sao?"
Trịnh Ngũ Tiểu Thư trầm mặt, "Những tên đó chỉ là đồ vui đùa một chút thôi, có tính là cái gì?"
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? !" Anh Nhị gia rốt cuộc rống lên.
Kết quả tiểu cô nương người ta bị quát đến run rẩy, nước mắt từng giọt rớt xuống, rất đáng thương. "Ta...ta một mình ở chỗ này cô đơn chịu khổ mười mấy năm, thật vất vả mới nhìn thấy đồng hương. . . Lại không cho phép ta thân cận, có phải không muốn ta sống nữa hả ?"
Ta phạm phải tội trời đất không dung gì mà phải thân cận với nữ nhân ngang ngược như ngươi? Ai không cho ai sống hả? !
Nhưng Anh Nhị gia của chúng ta, là một nam tử hán thế kỷ hai mươi mốt. Trừ những tên nam nhân tâm lý có bệnh thích đánh nữ nhân ra, bình thường phái nam đều tôn trọng phụ nữ đến thành bản năng. Huống chi hắn là quân dự bị đại hòa thượng lòng dạ rất mềm, đối với nước mắt nữ nhân đặc biệt không có cách nào.
Tuy nói vài ba lời vẫn có kích động muốn đánh người, thường thường tan rã trong không vui, nhưng không hề giống những lần tháo chạy nhanh như bay lúc trước.
Con người nha, luôn sẽ nhớ về quá khứ. Có thân hay không, đều là đồng hương. Tuy nói khoảng cách xa đến vạn dặm, một Nam một Bắc, còn có trạng thái hơi đối nghịch tương đối vi diệu... Nhưng vẫn là người cùng thời đại, cùng chung cách giáo dục và cách đánh giá.
Chờ khi thân quen hơn một chút, Anh Nhị gia lại cảm khái. Đây là một trường hợp bị biến chất quá mức thật sự hậu hoạn vô cùng rồi. Vị tiểu thư này tới đây mười mấy năm, là sinh viên tài giỏi hệ tiếng trung của đại học Bắc Kinh nào đó, kiếp trước kiếp này cộng lại tuổi cũng lớn hơn hắn rồi. Hình như người ta là một người bị biến hóa dưới chế độ con gái một, là nữ hài duy nhất trong các huynh đệ, bị cưng chiều đến mức trên trời trong Thiên Hạ chỉ có một mình ta rồi, hoàn toàn là người theo chủ nghĩa nữ quyền chủ chiến kiêm thanh niên nông nổi ngang bướng lại có điểm vặn vẹo.
Kết quả một cuộc tai nạn xe cộ, chạy tới triều Đại Yên xui xẻo nam tôn nữ ti này, suy nghĩ một chút cũng có nhiều khổ sở và không thích ứng, hơn nữa khi đó mới hai tuổi, từ con nít bắt đầu khổ cực lớn lên.
Không biết may mắn hay không may mắn, kiếp trước đã bị cưng chiều hơi quá, đi tới Đại Yên triều càng bị cưng chiều đến mức thối nát, mới có thể luân lạc tới nông nỗi mang tiếng xấu như hôm nay.
Hơn nữa còn ngang ngược đến hùng hồn, Diệt Nhật sát mỹ. . . Ách, là tiểu thư này không có chuyện gì làm nên thích làm như vậy, nàng nói nếu là nam nhân, sẽ không giống như Anh Nhị gia chịu uất ức không có tiền đồ như thế, không làm ra được một sự nghiệp lẫy lừng, Diệt Nhật sát mỹ gì đó. . .
"Ban đầu đi lăn lộn với Tấn Giang Nhất đúng không?" Anh Nhị gia lạnh lùng đâm nàng, "Hiếm thấy cùng nhau lăn lộn mà chưa thần kinh thắt."
Trịnh Ngũ Tiểu Thư thần kinh có bị thắt hay không thì không biết, nhưng nàng nhào tới chuẩn bị đánh anh Nhị gia là chắc chắn .
Khoa chân múa tay, chậc chậc. Anh Nhị gia khí định thần nhàn tránh ra, ngay cả tay cũng lười giơ, khiến Trịnh Ngũ Tiểu Thư giận đến rút kiếm, chém loạn đến thở hồng hộc, nhưng ngay cả vạt áo cũng không có thể chém rơi nửa sợi.
Bản lĩnh nha. Ngay cả hắn cũng không theo kịp, lại càng không cần nói đến lão bà thân ái Cố Lâm "rất dễ dàng" , "Hiểu chút da lông".
"Náo đủ chưa?" Nhìn Trịnh Ngũ Tiểu Thư chống kiếm thở gấp liên tục, Anh Nhị gia khách khí hỏi, "Ta phải về nhà ăn cơm."
"Tạ Tử Anh!" Trịnh Ngũ Tiểu Thư cực kỳ tức giận, "Ngươi dám đi? Ta để cho ngươi đi sao? !"
"Chân mọc ở trên người ta." Anh Nhị gia cười lạnh một tiếng, nhấc chân đi, lại không ý thức được nụ cười lạnh vừa rồi của hắn. . . Chính là phong lưu xấu xa tà nịnh.
Kết quả chính là Trịnh Ngũ Tiểu Thư sững sờ mặt ửng đỏ, đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Anh Nhị gia tự nhiên rời đi, ửng hồng thật lâu không tiêu tan.
Ngày đó Trịnh Ngũ Tiểu Thư về nhà rất sớm, nằm ở trên giường nhìn đỉnh màn. Trước mắt đều là đôi mắt phượng hơi xếch, nụ cười xấu xa của Tạ Tử Anh.
Nàng đã 19 rồi, ai muốn mỗi ngày đều phí hoài thời gian như vậy? Lão gia phu nhân và thái quân trong miệng nói thương nàng, còn không phải vẫn kiên quyết bắt nàng gả cho người quái dị. . . Không bằng gả cho đệ đệ của hắn, tối thiểu cũng là một Tiểu Chính Thái xinh đẹp không đúng ?
Lúc nàng không biết gì, đã đi khắp nơi hỏi thăm muốn nàng tái giá, đến hỏi cũng không hỏi nàng một tiếng .
Nàng không muốn, nàng không quen, nàng không chấp nhận. Dù là tới mười mấy năm, nàng nói gì cũng sẽ không chịu chia sẻ trượng phu với người khác, càng không thể ở chung cả đời với người một chút tình yêu cũng không có. Nàng thế nào? Cũng chẳng có gì, chính là cùng nam nhân nói chuyện ăn cơm, tìm hiểu khắp nơi, kiếm chút tiền xài thôi.
Tại sao cái thời đại rách này không tha cho nàng, nữ nhân khác thấy nàng tựa như thấy bệnh hủi, bịa đặt khó nghe như vậy? Chẳng lẽ phải giống như những thứ nữ nhân ngu xuẩn này lớn lên mà cửa người không ra cổng trong không bước sao? Nếu phải chịu ngột ngạt như vậy, không bằng chết đi cho xong.
Nàng len lén l