
nh, nhưng Nhị gia không hiểu rõ đầu đuôi lại đuổi theo hỏi, "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện." Cố Lâm không hề ngẩng đầu tiếp tục chép kinh, Nhị gia nửa ngày không có tiếng gì, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy Nhị gia cau mày khổ sở suy nghĩ, cảm thấy có mấy phần buồn cười.
"Khó có khi có chút thời gian, không bằng ta dạy Nhị gia tập viết chữ lại?"
"Anh ca nhi." Nhị gia bất mãn nhắc nhở.
"Được rồi, Anh ca nhi. Ngươi ngay cả cầm bút cũng quên rồi hả ? Không sao, lời nói cũng có thể học lại, cầm bút viết chữ không có gì khó cả."
Tự tay dạy cầm bút, thấy vẻ mặt Nhị gia tương đối bình thản, nàng ôn thanh nói, "Thật ra thì, Anh ca nhi. Vương di nương chịu khổ nhiều như vậy. . . Ngươi nên đi thăm nàng một chút mới tốt."
Nhị gia cứng đờ, trầm mặc cố chấp viết hai chữ.". . . Ta lại không biết nàng."
Ông trời, trên thực tế là ta không muốn nhận khoản nợ đó a! Ta có thể không nhận sao? Có thể không? Có thể không? !
Cố Lâm lại có điểm khó hiểu. Nàng biết Nhị gia tính tình lạnh bạc, sau khi bị ngốc mặc dù có thành thật hơn một chút. . . Nhưng bây giờ lại cảm thấy hình như cũng vẫn lạnh bạc như trước. Đối với nàng tốt hơn một chút, cũng chỉ là bởi vì sau khi ngốc đều là do nàng hầu hạ chăm sóc thôi.
". . . Hài nhi là vô tội."
Nàng đang suy nghĩ có nên mạnh mẽ ép buộc Nhị gia đi thăm một chút, lại cảm thấy nhiều hơn một chuyện không bằng bớt một chuyện. Cũng cách được thật xa tất cả không liên quan rồi, nếu như lại bị vu oan, nói thật ra nàng cũng thấy phiền.
"Chữ ta cũng không phải rất tốt, công phu hạ bút không đủ." Cố Lâm vòng vo đề tài, có chút áy náy mà nói, "Ngày mai ta giúp ngươi tìm bản chữ mẫu, từ từ học nâng lên thôi. Anh ca nhi, ngươi về sau vẫn phải ra ngoài đối nhân xử thế, viết chữ ít nhất cũng phải hợp quy tắc."
Cổ nhân rất xem trọng thư pháp, hắn đây ngược lại không biết. Cho nên Nhị gia rất thuận theo gật đầu một cái, "Nếu như có thể, giúp ta tìm một lão sư có được hay không?"
"Đợi cha chồng rỗi rãnh, ta sẽ đề nghị mời." Có thể thêm một thời gian nữa, cha chồng cũng sẽ không còn tức giận với Nhị gia nữa.
Đáng tiếc thời khắc ấm áp bình hòa như vậy không diễn ra lâu dài, một đoàn hòa thượng đạo sĩ vọt vào Ngô Đồng viện, còn có cả bà đồng gọi thần nhảy rất mạnh mẽ.
Đây là đang làm gì?
Lữ ma ma đi từ từ đến, có chút gian nan mở miệng, nói Vương di nương khó sanh rồi, đoán là do cùng thiếu nãi nãi khắc mệnh. . . Những hòa thượng đạo sĩ và bà đồng này là tới để Trấn Tà ma .
Giả bộ làm kẻ ngu lâu như vậy, đi loanh quanh mấy tháng, Nhị gia cuối cùng là tương đối hiểu một ít mánh khóe bên trong trạch viện. Mặc kệ là hậu cung hoàng đế, hay là trạch viện thế gia, chỉ cần có liên lụy đến Vu Cổ chính là xong đời.
Hắn cũng biết, mấy tháng này Cố Lâm đi sớm về muộn chăm sóc hắn, vẫn luôn ở Ngô Đồng viện, hắn còn đang suy nghĩ nên dùng cách gì đem nàng đưa trở về Hạo Hãn hiên ở cùng nhau. . . Không cùng phòng cũng tạm thời không sao cả, chỉ cần nàng không phải khổ cực chạy tới chạy lui như vậy? Một chuyến nửa tiếng đó!
Nhìn mấy người thần côn linh tinh này vung kiếm gỗ đào và chùy kim cương hướng về phía Cố Lâm, cơn giận của hắn rốt cuộc hoàn toàn bộc phát. Còn có thể khi dễ người hơn được nữa không? !
"Điềm Bạch! Tiểu Ngũ Tử!" Hắn rống giận, "Tất cả đều lăn tới đây cho ta, thu thập hành lỹ của thiếu phu nhân các ngươi! Lập tức dọn đến Hạo Hãn hiên. . . Muốn làm phép đúng không? Đến Hạo Hãn hiên đi! Chỗ đó rộng hơn nhiều!"
Hắn một tay dắt Cố Lâm, cực kỳ tức giận đi về phía trước. Hai ma ma trông coi viện muốn ngăn cản, từng người bị hắn một cước đá trúng ngực. Cũng may thân thể hắn hư yếu, không đem người đá thành thương nặng. Chỉ là hắn gào to như vậy, giống như là Nhị gia lòng dạ hiểm độc sắc bén trước đây đã trở lại, mọi người có thể tránh liền tránh, có thể ngã xuống đất cũng tiếp tục giả vờ chết, không dám bò dậy.
". . . Anh ca nhi, mẹ chồng không lên tiếng ta không thể rời viện!" Cố Lâm nóng nảy.
"Không phải nàng rời đi, là ta ép buộc nàng rời đi!"
Lần này chuyện thật sự rắc rối to rồi. Cố Lâm trầm mặc suy nghĩ. Vương di nương mặc kệ có qua nổi cửa này không, mẹ chồng nhất định hận nàng đến tận xương tủy rồi.
Kết quả, Nhị gia đem nàng tạm thời an trí ở đông sương phòng, chờ hắn đem mấy thứ lộn xộn lung tung trong thư phòng xử lý xong, liền toàn bộ nhường cho nàng làm thư phòng và dược phòng.
Những thần côn kia vẫn còn ở Ngô Đồng viện giả thần giả quỷ, nhưng không có lá gan tới Hạo Hãn hiên làm loạn. Tạ Nhị gia là chủ nhân đặc biệt không thích nói lý. . . Huống chi hiện tại đã ngốc rồi.
Buổi tối hôm đó, Vương di nương cố gắng hết sức sinh hạ một tiểu tử béo tốt bình an, nhưng bản thân lại không vượt qua nổi. Mẹ chồng liếc mắt muốn xuyên thủng nàng, lạnh lẽo bắt nàng lập tức nhận con.
Không có chút nào ngoài ý muốn, ai. Bà bà cưng chiều Nhị gia tới cực điểm, nàng là con dâu nên có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng Nhị gia vừa tỉnh táo lại, chuyện đầu tiên làm lại chính là che chở con dâu, còn là người khắc chết mẹ đẻ tôn tử, náo loạn gia đình của bà, khi đó t