Lái Buôn

Lái Buôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322875

Bình chọn: 10.00/10/287 lượt.

ến đây được mười năm, việc làm ăn mua bán của hắn càng lúc càng xuôi gió xuôi

nước. Những vết thương nghề nghiệp cũng càng lúc càng giảm bớt. Sau khi

hắn luyện xong hai bộ đao pháp và kiếm pháp, thực lực của hắn lại một

bước nhảy lên ba thứ hạng đầu của bảng phong sát thủ. Nếu không phải hắn cứ ngại cứ lười, buôn bán cũng không có vũ khí cố định, mà nàng cũng

chỉ muốn hắn làm người phải biết khiêm tốn, bằng không thì, nói không

chừng hắn đã sớm dương danh thiên hạ rồi, chứ không phải chỉ đứng thứ ba sau hai gã tiền bối trên bảng phong.

Vân Nông đi vào phòng bếp bưng lên một chén cháo đậu đỏ. Thấy hắn trở về phòng thay bộ trang

phục luyện công đã bị nàng giặt nhiều đến mức phai màu ra, còn cởi luôn

thanh kiếm mỏng giắt quanh thắt lưng xuống, nàng liền biết hắn lại muốn

chạy lên vách núi phía sau.

“Muốn đi luyện công à?”

Nghiêm Ngạn tiếp nhận chén cháo trong tay nàng. “Ừm, bộ kiếm pháp lần trước muội đưa cho ta đã luyện tới tầng thứ sáu rồi.”

“Vậy vẫn như cũ, một tháng sau mới về?” Thừa dịp hắn đang ăn cháo, nàng lưu

loát đem mấy cái bánh bao còn thừa trên bàn cất vào một cái gói, lại đổ

đầy nước vào ống trúc, rồi tất cả bỏ vào hành lý.

“Ừm.” Hắn nhẹ nhàng múc cháo, chậm rãi hưởng thụ món cháo hắn yêu thích nhất.

Nàng không quên dặn dò, “Đừng quên ăn uống đúng bữa, quần áo mặc dơ là phải thay ngay đó.”

“Được.”

“Huynh không được luyện tập suốt ngày đêm nữa đâu đó. Mệt mỏi là phải nghỉ

ngơi một chút. Cho dù không về ngủ thì cứ cách ba ngày cũng phải về nhà

một chuyến.” Nàng cũng không muốn nhìn thấy hắn khi trở về lại gầy xọm

hẳn đi.

“Được.”

“Sau khi luyện xong, tính nhận việc ngay hay là nghỉ vài hôm?” Cứ nghĩ đến chuyện sau này hai người

bọn họ có thể thoát khỏi nghề này, tâm tình của nàng liền nhẹ nhàng tựa

như chim đậu trên ngọn cây.

“Nhận việc.”

“Nhớ

phải cẩn thận một chút.” Thừa dịp mấy ngày này hắn không có ở nhà, nàng

nên tính toán xem ngày sau hai người bọn họ nên đi nơi nào, lại nên sắp

xếp cuộc sống sau này như thế nào.

“Tiểu Nông.”

Nàng ngẩng đầu, “Ửm?”

“Muội chờ ta trở lại.” Nghiêm Ngạn khẽ vuốt qua khóe môi nàng, đem tất cả bộ

dáng hạnh phúc cùng chờ mong của nàng thu vào đáy mắt, lại cẩn thận trân quý cất gói trong lòng.

Nàng nhợt nhạt cười, đáp lời với vẻ rất đương nhiên, “Chứ không thì muội còn có thể đi đâu?”

***

“Ngọc Quyết của Dư lão gia chính là một trong những khối ngọc đó sao?” Một vị đại hán kích động đề cao âm lượng, lập tức hấp dẫn sự chú ý của đông

đảo mọi người trong quán trà.

“Cũng không phải à?”

“Vậy Ngọc Quyết đâu?”

“Cũng không biết đã bị ai lấy đi rồi.” Tiểu nhị phụ trách cung cấp tin tức

lắc đầu, xoay người lại thay hắn lấy thêm một bình trà. “Nghe người ở

dưới chân núi kể lại. Dư phủ hiện nay đang treo giải thưởng để bắt tên

hung thủ cùng kẻ chủ mưu.”

Vì sao tháng này, toàn giang hồ đều nhiệt liệt thảo luận chuyện khối Ngọc Quyết bị thất lạc của Dư Phồn Thịnh?

Sau khi hoàn thành vụ mua bán cuối cùng trong kiếp sống sát thủ, trên đường trở về nhà, Nghiêm Ngạn đi qua một đỉnh núi nhỏ. Vào thời điểm đầu giữa trưa, mặt trời chói chang chiếu xuống, có lẽ tất cả lữ khách qua lại

đều giống như hắn, đương nhiên đều sẽ dừng chân nghỉ lại một chút dùng

bữa cơm trưa trong quán trà nhỏ tọa lạc trên đỉnh núi này.

Nghiêm Ngạn nhấm nháp nước trà ấm áp trong chén, vừa vỗ nhẹ ngón tay vào thành chén vừa lẳng lặng lắng nghe cuộc đối thoại khí thế ngất trời của nhóm

người trong giang hồ đang ngồi ở mấy bàn phía trước. Khi hắn kiên nhẫn

ngồi lại được nửa canh giờ, đại để là hắn đã có thể thăm dò được vào

thời gian này trên giang hồ đang xôn xao vì một lời đồn quái dị.

Nghe bọn hắn nói, trong số tài vật mà cuộc đời cướp đoạt bốn phương của Dư

lão gia chiếm được, có một khối ngọc tạo hình kỳ lạ như thanh đao, được

gọi là Ngọc Quyết. Khối Ngọc Quyết này chính là một trong bốn miếng ngọc được tách ra từ một tấm bản đồ bằng ngọc truyền thuyết trên giang hồ,

đã mất tích gần ba mươi năm nay. Trên tấm bản đồ đầy đủ có dấu bí mật

bảo tàng. Trong bảo tàng đó, tất sẽ cất chứa kiếm phổ cùng đao phổ tuyệt thế mà đám nhân sĩ võ lâm thiết tha mơ ước.

Nghiêm Ngạn

không cho là đúng, liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Chẳng phải đại bộ phận

kiếm phổ cùng đao phổ trên giang hồ, mấy năm trước đã sớm bị Tiểu Nông

thu mua gần hết rồi hay sao? Làm gì mà còn lắm tuyệt thế quá vậy? Người

đồn thổi tin tức này, có tính là khinh người quá không, hay là trước đó

đã lưu lại mấy bản nháp?

Nhưng nếu nói về khối Ngọc Quyết

có tạo hình vô cùng độc đáo kia thì… Trong người hắn vừa vặn có một khối như vậy, lại vừa vặn chính là ngày đó hắn đã lấy đi từ trong Dư phủ.

Sau khi lặng lẽ để lại mấy văn tiền trên bàn trà, Nghiêm Ngạn đứng dậy bỏ

đi. Rời khỏi con đường chính mà lữ khách thường xuyên qua lại, hắn đổi

hướng đi vào con đường núi hẻo lánh, đi thẳng đến một nơi yên tĩnh không người. Lúc này, Nghiêm Ngạn mới lấy ra khối ngọc vốn nên là tín vật mua bán, lại tùy tay cất nó vào một khe núi vô danh.

Mấy ngày

sau, khi Nghiêm Ngạn trở về nhà, ở dưới tàng cây trước nhà, lại


80s toys - Atari. I still have