
ột chiếc nhẫn ngọc màu lục trong suốt, cũng tìm thấy trên chiếc nhẫn có khắc một chữ Dư.
“Huynh vất vả rồi, mua bán lần này không bị thương chỗ nào chứ?” Cẩn thẩn thu
lại tín vật xong, nàng kéo hắn đến trước mặt, cẩn thận đánh giá hắn.
“Không.” Nghiêm Ngạn đưa tay vuốt tóc nàng, sau đó chuyển bàn tay to bè và thô
ráp đặt lên hai gò má nàng, bắt đầu vuốt ve khuôn mặt nàng theo thói
quen.
Nàng đưa tay đẩy vẻ mặt trần bụi của hắn ra, “Đi vào rửa mặt trước đi, sau đó ra đây ăn cơm.”
“Được.”
Sau giữa trưa, cơn gió mát nhẹ xào xạc đùa nghịch qua cửa sổ. Bên ngoài,
bầu trời quang đãng, mênh mông vô bờ, làm cho không khí trong phòng cũng dịu mát hẳn. Vân Nông ngồi trước bàn cơm, một tay chống cằm, mỉm cười
nhìn hắn ăn một chén mì nước đạm bạc, cảm thấy hắn vẫn giống hệt như
ngày còn bé, rất dễ nuôi. Bất cứ thứ gì, chỉ cần là do nàng đưa đến, hắn đều có thể ăn ngon lành ngấu nghiến.
“Lúc này có thuận lợi không?”
Nghiêm Ngạn lạnh nhạt, “Hoàn hảo.”
“Có một vụ mua bán.” Nàng lấy từ trong tay áo ra một phong thư, còn đang
suy nghĩ xem lần này có cần để cho hắn nghỉ ngơi mấy tháng hay không.
“Ta nhận.” Hắn và hai ba cái liền ăn hết chén mì, sau khi hạ chén đũa xuống liền tiếp nhận lá thư.
“Không hỏi giá cả à?” Hắn không sợ người trung gian như nàng sẽ lén thu lời của hắn sao?
“Muội quyết định là được rồi.” Nghiêm Ngạn lắc đầu, một lát sau lại thình
lình nói với nàng: “Tiểu Nông, làm xong vụ này rồi, ta muốn rửa tay gác
kiếm.”
Hắn muốn gác kiếm?
“Huynh, thật sao?”
Vân Nông kinh ngạc, hai tay chống mặt bàn đứng lên, khó có thể tưởng
tượng được. Ngày xưa mặc kệ cho nàng khuyên nhủ thế nào hắn cũng không
nghe, quyết chí phải theo đuổi nghề này cho bằng được, không ngờ bây giờ lại nói muốn từ bỏ, hoàn toàn không nhìn đến thân phận địa vị trước mắt của mình.
“Ừm.”
Nàng khẽ nhíu mày, “Kiếm đủ tiền cưới vợ rồi sao?”
Nghiêm Ngạn thản nhiên nhìn nàng gật đầu, thu dọn chén đũa rồi đứng dậy, đi về phía phòng bếp.
“Muội biết rồi.” Dường như sợ hắn đổi ý, nàng vội vàng đi ra cổng, “Muội ra ngoài liên hệ, huynh nghỉ ngơi một chút đi!”
Hoàng hôn nhanh nhẹn buông xuống. Khi Nghiêm Ngạn thắp đèn trong đại sảnh thì Vân Nông trở về. Từ khi biết được hắn muốn từ bỏ nghề sát thủ, tâm tình của nàng vẫn luôn bị niềm hưng phấn vây quanh. Bên môi trước sau đều
phiêm phiếm ý cười.
“Đây là tiền đặt cọc cho vụ làm ăn tiếp theo.”
Nghiêm Ngạn cũng không thèm nhìn tới. Dựa vào sự tín nhiệm trong nhiều năm
qua, hắn chỉ cần đem ngân phiếu cất vào trong người là xong.
Nàng lại lấy ra một quyển sách đã ố vàng, sau một lát do dự, cũng không biết hắn có muốn nhận nó hay không.
“Nghe nói, là bộ kiếm pháp độc môn bất truyền của sư tổ (sư phụ của sư phụ)
trước kia của huynh. Ngay cả sư phụ trước kia của huynh cũng chưa từng
được học.”
Kiếm phổ của Mộ Thành Phái?
Nghiêm Ngạn hơi hơi nhíu mày, tiếp nhận kiếm phổ rồi lật xem một lát, sau đó liền đặt nó lên bàn.
“Hết bao nhiêu tiền vậy?” Nếu không phải vì nghĩ đến tấm lòng của nàng, loại kiếm phổ của môn phái này, ngay cả chạm vào hắn cũng không muốn.
“Không tốn một xu, nhờ vào quan hệ mà có đó.” Nàng khoa trương. “Muội biết
huynh không muốn dùng đến nó, nhưng biết người biết ta mới có lợi nhất.
Nếu huynh không luyện, muội sẽ không an tâm.” Nàng nghĩ, mấy ngày nữa,
toàn giang hồ sẽ biết trong Đa Bảo Các của Mộ Thành Phái bị thiếu mất
một quyển chi bảo trấn phái.
“Biết rồi, khi nào rảnh ta sẽ
luyện.” Tự đáy lòng Nghiêm Ngạn cũng tính không được, đến tột cùng là
nàng đã đưa đến cho hắn bao nhiêu quyển bí tịch.
Từ sau khi bọn họ chuyển đến chỗ này, Vân Nông đưa hết cho hắn tất cả số bí tịch
võ công mà cha nàng lúc còn sống vẫn luôn cất chứa. Bởi vì nàng cho
rằng, nếu hắn đã quyết định sau này phải đi theo con đường sát thủ, vậy
thì việc hắn trở về nhà với thân mình đầy thương tích giống như vụ mua
bán đầu tiên sẽ không thể xảy ra được nữa. Nhưng trên giang hồ, người có võ công cao cường hơn hắn thật sự rất nhiều. Bởi vậy, trước khi toàn
tâm đi theo con đường sát thủ này, tốt xấu gì thì hắn cũng phải luyện
cho tốt tiền vốn buôn bán chứ. Bằng không, sau này cứ mỗi lần làm xong
một vụ là lại bị thương nằm liệt giường một trận. Tính tính toán toán,
cách làm ăn kiểu này thật sự rất không có lời. Nếu không cẩn thận, nói
không chừng có có thể thu không đủ bù chi nữa cơ.
Tiếp sau
đó vài năm, lâu lâu nàng lại mang về cho hắn mấy bản nội công, tâm pháp
khinh công, đao phổ, kiếm phổ, còn cả ám khí phổ. Nói hắn khi nào rảnh
rỗi thì phải lôi ra luyện tập thật nhiều. Mỗi khi hắn hỏi nàng, hắn có
cần phải luyện nhiều loại công phu như vậy hay không? Nàng luôn cười nói với hắn, dù sao luyện tập càng nhiều thì càng giỏi thôi, càng luyện
càng an tâm.
Trước ý cười thong dong của nàng, Nghiêm Ngạn
hiểu được, tấm lòng của nàng không có khắc nào là không suy nghĩ cho
hắn. Vì có thể làm cho nàng an tâm, cho nên hắn cũng không quản bí tịch
trong tay là bảo bối nàng mua được ở đâu, mua như thế nào, mỗi quyển
được mang đến, hắn đều dốc lòng luyện tập. Cũng bởi vậy, sau khi đ