
gào giống như đến từ địa ngục sâu thẳm. Nhưng Vân Nông
vẫn không hề có cảm giác gì, bởi vì Nghiêm Ngạn trong tay nàng, vì cứu
nàng mà bị thương rất nặng, chỉ còn chút hơi thở thoi thóp.
Những ngày sau đó, Nghiêm Ngạn cứ nửa mê nửa tỉnh. Trên người hắn, khắp nơi
đều là những vết đao thương, sâu đến tận xương. Có thể từ Quỷ Môn Quan
trở về đúng là không dễ. Bởi vậy, vào thời gian đó hắn cũng không biết
một mình Vân Nông đã phải xoay xở như thế nào.
Mỗi ngày hắn đều bị hãm sâu trong đau đớn, quanh thân lại ấm dào dạt, tựa như được
đặt mình trong mùa xuân ấm áp ngập tràn hoa tươi. Đã thật nhiều, thật
nhiều năm rồi hắn cũng chưa từng được ngủ một giấc thư thái đến như vậy. Vào thời gian đó, hắn chẳng cần phải suy nghĩ gì, cũng chẳng có gì phải phiền não, chỉ cần an tâm ở lại trong giấc mơ ấm áp hiếm có này mà
thôi.
Trong khi ý thức mơ hồ, Nghiêm Ngạn cảm giác như có
người sờ sờ trán hắn, sau đó nâng hắn dậy, đút cho hắn một ít cháo. Hắn
cũng cảm giác được có một đôi tay thô ráp và lạnh như băng mơn trớn
khuôn mặt hắn, nhưng dù thế nào hắn cũng không thể nhận ra chủ nhân của
nó là ai.
Hắn cũng không biết bản thân đến tột cùng đã vượt qua kiếp nạn này như thế nào, trong bao lâu. Đến cuối cùng khi hắn tỉnh lại, hắn thấy mình đang ở trong một ngôi miếu đổ nát hoang tàn. Hắn nằm trên một chiếc giường bằng cỏ khô ráo. Một bên giường có một bầu đựng
thuốc nhìn như bầu tiên dược, một bên là một chén gỗ đựng cháo nóng nghi ngút. Ngoài khung cửa sổ cũ nát, tuyết rơi rất nhiều, trắng xóa như
lông ngỗng. Chỉ có điều, bên cạnh hắn lại không có thân hình mảnh khảnh
của Vân Nông.
Nghiêm Ngạn thử nhúc nhích thân mình, mấy vết thương bị đao chém rất nghiêm trọng lại quặn đau. Hắn gian nan đứng
dậy, hai tay tựa vào tường miếu, thong thả đi ra ngoài. Vẫn không thấy
bóng dáng Vân Nông đâu cả. Hắn có chút lo lắng đi ra cửa miếu. Sau khi
hỏi thăm mấy người ở ven đường xung quanh ngôi miếu, hắn liền đi dọc
theo con đường tường đất, hướng ra đường cái.
Được những
người xung quanh chỉ điểm, hắn cố gắng vận động tay chân vô lực của
mình, thở hồng hộc đi đến một gian lửu lâu nằm cách đó không xa. Trong
một khắc khi nhìn thấy Vân Nông ở đằng trước tửu lâu, hắn nhất thời cứng đờ cả người. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, khi hắn hồi tỉnh lại sau
một giấc mộng dài, Vân Nông lại mặc một bộ quần áo mùa đông mỏng manh,
quỳ gối dưới nền tuyết trước tửu lâu, ca hát xin ăn giữa dòng người qua
lại.
Chăm chú nhìn lại, thân hình nàng giống như cỏ lau,
khô gần đến mức tưởng như chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể
cuốn nàng đi mất. Khuôn mặt nho nhỏ ngày xưa vốn hồng nhuận, giờ đây lại yếu gầy, lồi cả xương gò má. Mặt trắng môi run, giống như đã phải gánh
chịu tất cả sương gió chốn nhân gian, làm cho hắn gần như không thể nhận ra nàng.
Nghiêm Ngạn nắm chặt tay thành quyền, cố gắng hết sức để ngăn dòng lệ đang dâng lên trong hốc mắt. Trong ngực giống như
bị người ta đánh đấm túi bụi, không phải chỉ một câu ‘đau lòng’ đơn giản là có thể hình dung được. Hắn há miệng, cố sức hít thở, nhưng nước mắt
lại từng giọt thẳng tắp rơi xuống nền tuyết trắng, ngay cả tiếng nức nở
cũng không thể giữ được.
Hắn chăm sóc nàng thế nào mà để nàng hóa ra thế này?
Rõ ràng hắn đã quỳ trước mặt Vân Thiên mà thề, nhưng hắn lại chăm sóc nàng thành ra thế này sao?
Rốt cuộc đứng không nổi nữa, Nghiêm Ngạn dựa vào tường, chậm rãi đổ quỳ
xuống nền tuyết, thất thanh khóc rống, không dám nhìn đến hình bóng luôn làm cho hắn cảm thấy thương tiếc không thôi kia nữa.
Cảm
xúc do vải dệt từ đầu ngón tay hắn truyền đến làm cho hắn cảm thấy mười
đầu ngón tay nóng bỏng như đang bốc lửa. Lúc này hắn mới biết, bộ quần
áo hắn đang mặc chính là bộ hậu y cuối cùng còn sót lại trong gia sản
của bọn họ. Nàng tình nguyện ăn mặc mỏng manh, quỳ dưới tuyết xin ăn chứ không chịu cởi nó ra khỏi người hắn. Mấy ngày nay, mỗi chén thuốc hắn
uống, mỗi chén cháo hắn ăn đều do nàng vất vả kiếm được từ mồ hôi và
máu. Mà những thứ đó, tất cả đều đã chảy vào bụng của hắn…
Hắn có thể nào để nàng níu giữ hắn như vậy, dựa vào ăn xin mới có thể đổi lấy miếng cơm?
Mang trên người đủ loại vết đao thương đau đớn khôn cùng, nhưng cũng không đau đớn bằng nỗi đau lòng mà nàng mang đến.
Nàng sao có thể như vậy? Từ khi nàng thu nhận hắn cho đến nay, những năm gần đây, hắn thật cẩn thận đặt nàng vào trong tâm khảm của mình, nàng có
biết hay không? Nàng làm thế này chẳng khác nào lấy tim hắn ra mà ném
vào tảng đá. Cho dù trước đây hắn có chịu đựng thế nào thì bây giờ cũng
không thể nhịn được nữa.
Không nên là như thế này, cũng
không thể là như thế này… Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ không thể phân rõ cuộc đời này, đến tột cùng là hắn đã thiếu nàng bao nhiêu…
Ngày ấy, khi trời vừa sập tối, Vân Nông mang theo bông tuyết ngoài trời về
đến ngôi miếu đổ nát. Khi phát hiện Nghiêm Ngạn rốt cuộc đã tỉnh lại,
nàng vui sướng vạn phần, ôm chầm lấy hắn một hồi lâu. Sau đó lại đút cho hắn chút cháo mà nàng vừa mới mang về, cũng hầm xong một chén thuốc,
lại bắt đầu giúp hắn